Phong Thiệu cảm thấy trong tai vang lên một tiếng “ầm”, giống như có người lấy chiếc búa gõ ở bên tai một tiếng thật vang.
Y thấy Mã đạo nhân tung ra sát chiêu nên nhanh chóng đề cao cảnh giác, chờ một lát rồi giả bộ né người sang bên cạnh, nhưng tới khi chưởng phong của đối phương sắp chạm tới, bỗng nhiên y lại xoay người đón lấy, vận toàn bộ linh lực của bản thân, dùng hết sức lực chém một kiếm.
Một trong những nhược điểm của võ tu chính là mặc dù uy lực khi đánh ra lớn nhưng cự li công kích lại không thể sánh được với kiếm tu……
Cho nên vốn Mã đạo nhân đang cười nhạo nhìn đối phương tránh né, gần như không ngờ được đột nhiên thiếu niên này lại đón lấy chưởng của mình.
Tuy một chưởng của gã đánh trúng y, nhưng gã cũng bị kiếm của y đâm trúng ngực!
Đây đều là một kích dùng toàn lực của hai người !
Xích Viêm kiếm ý bạo liệt nháy mắt thiêu cháy lồng ngực của Mã đạo nhân, mắt thấy hỏa liệt từ lồng ngực lan ra bốn phía muốn thiêu đốt toàn bộ thân thể hóa thành tro tàn, Đinh đạo nhân đang ở một bên lập tức chạy tới ném ra một lá thoát thân phù, khó khăn lắm mới khiến cho lửa ngừng cháy được.
Nhưng mà sắc thân của Mã đạo nhân đã phế, nằm ngã xuống đất, xung quanh thân thể bị kiếm ý hỏa long bạo liệt thiêu đến đỏ rực một mảng, huyết nhục mơ hồ.
Mà Phong Thiệu cũng không tốt hơn bao nhiêu, dù sao cũng là một chưởng toàn lực của Kim Đan trung kỳ, ngực của y nhìn thì như không có vấn đề gì, kì thực xương cốt đã vỡ, sắc mặt y trắng bệch rút lui mấy bước, phun một búng máu, dường như sắp không đứng thẳng được.
Sau khi y ăn một viên dưỡng tâm đan mới có thể miễn cưỡng chống kiếm mà đứng.
Nếu không phải ma giáp quanh thân được kích hoạt, một chưởng này kiểu gì cũng phải đánh tan phân nửa thân thể sắc thân của y.
Có điều cũng may đối phương là võ tu, ngược lại nếu một chưởng này biến thành kiếm thế, vậy thì ma giáp của y cũng không thể giữ được sắc thân này.
Mã đạo nhân lúc này đã bất chấp thân thể đang bị trọng thương, trừng trừng hai mắt, cường chống mắng một tiếng:“Ngươi ! Một con thỏ đế Kim Đan sơ kì như ngươi vậy mà dám đón đỡ Lôi Kình chưởng nhị trọng ý của ta!” Hơn nữa còn chưa chết ! Người này thật sự là kiếm tu da mỏng? Phòng thể bậc này chỉ có mấy gã thiên tài khổ luyện nhục thể của Phật Tu mới có !
Phong Thiệu cũng không lên tiếng, chỉ yên lặng thu liễm một tia ma khí vừa mới thoát ra ngoài.
Lúc này Bạch Hổ đã từ xa xa chạy lại gần, mắt thấy thân hình thiếu niên rũ xuống, miễn cưỡng mà đứng, nó không khỏi gầm lên một tiếng giống như ấu thú bị đoạt mất con mồi, trong phẫn nộ thiêu đốt còn mang theo sự hung ác.
Tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc, bên tai Đinh đạo nhân bị ong đến phát đau, nhưng không hề đem con linh sủng này của đối phương đặt trong mắt, chẳng qua là một con linh sủng mới ngũ giai, gã rất rõ ràng thực lực của linh sủng ngũ giai ở phúc địa Lữ thị là dạng gì.
“Oanh !” Đinh đạo nhân kia đã một mình ra tay với Phong Thiệu, song quyền của gã như thiết, quyền phong gào thét, giống như không khí bốn xung quanh đều bị kéo thành một thể, tạo thành một quyền động thật lớn nện về phía Phong Thiệu.
Tuy rằng uy lực của võ tu không bằng kiếm tu, nhưng so với kiếm tu lại có một ưu điểm, đó là dễ dàng hóa thành một thể với công kích của mình, vô cùng thuận buồm xuôi gió, dù sao bàn tay trần của võ tu cũng chính là thân thể của gã.
Mà kiếm tu nếu muốn hóa thành một thể, phải cùng với kiếm của mình tuy hai mà một, đó là cảnh giới rất cao, không phải từ tam trọng thiên trở lên thì không làm được, đương nhiên uy lực cũng hơn xa võ tu.
Song quyền của Đinh đạo nhân Kim Đan hậu kỳ càng ngày càng tới gần, tinh thần của Phong Thiệu cũng thêm tập trung dị thường, trong lòng y không ngừng niệm Tế Thể chú, ý đồ muốn đem sắc thân của mình càng thêm cương cân thiết cốt.
Ngay tại lúc y cắn răng chắn kiếm đang muốn ứng đối, liền thấy Bạch Hổ đã sét đánh không kịp bưng tai nhảy bổ cắn qua, tốc độ cực nhanh.
Đợi đến khi Phong Thiệu thấy rõ, Bạch Hổ đã mạnh mẽ đem Đinh đạo nhân đè dưới thân, khí thế quyết liệt.
Đinh đạo nhân không kịp trở tay liền bị móng vuốt sắc bén của nó cào vào đầu, há to miệng cắn tới.
Suy cho cùng tu vi của Đinh đạo nhân cũng không tầm thường, rất nhanh đã phát động phản kích.
Song quyền giống như cuồng phong điên cuồng đâm tới, tạo thành âm thanh rung động khi đánh vào người Bạch Hổ, cho dù Bạch Hổ có da dày thịt béo nhưng hứng một chưởng này chắc chắn cũng sẽ khiến nội tạng trọng thương.
Cho dù bị quyền thế đánh trúng, Bạch Hổ cũng chỉ thét lớn một tiếng, mặc dù vai lưng khẽ run nhưng vẫn không ngừng cắn xé, điên cuồng xé rách toàn bộ một nửa bên mặt của Đinh đạo nhân.
Nhưng Phong Thiệu lại biết Tiểu Bạch run lên chứng tỏ đã nhận phải một chưởng cực nặng, đồ ngu xuẩn này ! Chút thực lực ấy của nó còn ăn thêm một quyền liền chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ !
Trong lòng y ẩn đau, không chút do dự tung ra một đạo phù binh hoàng giai, hai tay tạo chỉ pháp biến ảo, trong miệng thì thầm:“Quân Kim công tới !”
Nhất thời, dưới luồng kim quang vừa xuất hiện, một đoàn quân kim giáp cao một thước chín phá sáng mà ra, tạo thành sát khí thật lớn, khiến cho sát chiêu vốn hướng về phía Bạch Hổ của Đinh đạo nhân nhanh chóng bị kiềm hãm.
Quân Kim sát ý trùng trùng, tay không công tới.
Đinh đạo nhân cũng bất chấp việc cho Bạch Hổ một kích trí mệnh, nhanh chóng buông súc sinh trong tay ra, rồi quay ngược trở lại né tránh thủy chú mà quân Kim công kích!
Thủy chú kia phá không mà đến, thanh thế rất lớn, từ bốn phương tám hướng đánh tới Đinh đạo nhân.
Thân pháp võ tu của Đinh đạo nhân có tốt cũng không thể so sánh được với kiếm tu, huống chi còn vừa bị Tiểu Bạch cắn xé, sắc thân của ông ta không thể tránh né mà nhận lấy toàn bộ trọng kích.
Mới chỉ qua vài hơi thở, ông ta đã không nhịn được thét lớn, máu tươi từ trong miệng tràn ra.
Trong lòng Đinh đạo nhân hoảng hốt, đó là phù binh gì ! Lại có thể lợi hại như vậy!
Giá trị chế tạo phù binh rất cao, phù binh trung phẩm đã là thứ mà một tu sĩ bình thường không thể mơ tới, phù binh thượng phẩm càng thêm khó tìm, càng không cần nhắc tới phù binh hoàng giai.
Cho dù Đinh đạo nhân là Kim Đan hậu kỳ nhưng ông ta xuất thân từ tông môn thế tục, phù binh đã từng được thấy nhưng phù binh trên cấp thượng phẩm, chỉ sợ chưa được nghe qua bao giờ .
Ngay cả Phong Thiệu là đệ tử thân truyền của tông chủ Côn Luân tông cũng chỉ có một tấm dùng để phòng thân mà thôi, thậm chí nếu không đến mức sống chết trước mắt chỉ sợ cũng sẽ không dùng, bởi vì phù binh chỉ có thể sử dụng được một lần mà thôi, vô cùng xa xỉ.
Nếu không phải mắt thấy Đinh đạo nhân muốn dồn Tiểu Bạch vào chỗ chết, mà bản thân y cũng bị thương nặng, nếu dùng kiếm đến cứu chắc chắn sẽ chậm mất, cho dù có cứu được Tiểu Bạch, thì Tiểu Bạch cũng bị đánh cho nửa sống nửa chết.
Dưới tình thế cấp bách, y vẫn phải lấy phù binh ra.
Dù vậy, Bạch Hổ vẫn bị quyền của Đinh đạo nhân đánh cho nửa người đều là máu, gãy mất mấy chiếc xương, lúc đi tới chỗ Phong Thiệu vẫn luôn khập khiễng.
Hơn nữa một bên mắt còn bị đánh đến đỏ hồng, con ngươi kim sắc dường như