Giọng nói của Hạ Cường Sư chợt ngưng bặt, mi tâm của gã bị Phong Thiệu vuốt ve một cái, trong giây lát ánh mắt cũng trở nên dại ra, sau khi phục hồi tình thần lại chỉ thấy điệt nhi của người nọ đang hung ác trừng mình.
Gã không hiểu xảy ra chuyện gì, cũng không rõ lúc nãy mình đang định làm gì…… Đang ngẩn người lại nhìn thấy vài tu giả bên cạnh mình anh dũng xông lên, Hạ Cường Sư cũng bất chấp, vội vàng đi ngăn cản đám ngốc này.
Phong Thiệu bên kia đã như bóng ma nhanh chóng tiến lại gần đám người Đan Dương môn ở phía trước, đi thẳng đến pháp khí khởi động truyền tống trận, lúc này bốn phía đã hỗn loạn, chẳng có ai chú ý tới một cái bóng như y.
Vài đệ tử trông coi pháp khí của Đan Dương môn lúc này ốc còn không mang nổi mình ốc, ba mặt đều bị một đám phù tu quấn lấy, trên không trung còn bay đầy các loại phù triện, thỉnh thoảng lại có tiếng nổ, thỉnh thoảng lại có một vài tia sét đánh đến, đan tu bọn họ ứng phó những người này vô cùng khó khăn, lúc này chỉ còn một người đứng che trở trước trận bàn.
Tận đến lúc Phong Thiệu di chuyển tới trước mặt đệ tử đan tu kia, đối phương mới nhanh chóng quay người lại:“Ai……” Nói còn chưa dứt lời, sắc mặt của đan tu này đã biến đen, hai mắt vô thần, giữa mi tâm không ngừng có ma khí tràn vào.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, lúc các tán tu này ùa lên tuy rằng có gây cản trở cho các đan tu, nhưng lúc này bên phía Phích Lịch môn và Đan Dương môn đã có hai Kim Đan tu giả cùng ngự kiếm phi tới đây.
Tu giả Kim Đan của Đan Dương môn vừa thấy ánh sáng phát ra từ truyền tống trận, không khỏi nhíu mày nhìn về phía trận bàn, đã thấy một tên đệ tử trong môn khởi động được tám phần của trận pháp.
Tên tu giả Kim Đan kia nhanh chóng ngự kiếm bay đến, quát to “Mau dừng tay!”
Phong Thiệu sao có thể để đối phương chặn mất cơ hội, cánh tay nhanh chóng lần vào trong túi gấm, Xích Viêm kiếm cầm trong tay cũng ngưng tụ linh lực, cùng lúc chém ra mấy đường kiếm quang chói mắt! Thanh kiếm bén nhọn lấy thế như rồng lửa, Liệt Diễm rào rạt đánh thẳng vào tu giả Kim Đan của Đan Dương môn.
Tuy rằng đối phương là một đan tu không giỏi giao chiến, nhưng dù gì cũng là Kim Đan, thần thức vẫn còn đó khiến gã hiểu rằng phải tránh ngay lập tức, nhưng bởi vì là một đan tu không giỏi giao chiến, khiến cho thân thể phản xạ không nhanh bằng suy nghĩ, đối mặt với kiếm ý nhị trọng thiên, gã tránh né vô cùng chật vật, phải ngự kiếm lui xa tận mười trượng.
Lúc này Phong Thiệu không cần bổ thêm một kiếm nữa, bởi vì phù văn của truyền tống trận đã bắt đầu hiện ra, ánh sáng rực rỡ nhanh chóng vụt lên!
Phong Thiệu mở cờ trong bụng, biết đã mã đáo thành công liền thất thanh hô to một câu:“Trận pháp đã mở, mau vào trận!”
Bởi vì ma khí nguyền rủa của y đã bị tiêu tán đi khá nhiều nên nhóm tán tu mang theo hận thù đang đánh nhau đến quên trời quên đất cũng dần khôi phục lại lí trí, phần lớn người sau khi nghe thấy tiếng hô của y đều chạy vào trận pháp.
Phong Thiệu nhẹ nhàng thở ra, lại nhìn thấy Hạ Cường Sư vẫn còn đánh nhau với mấy võ tu của Phích Lịch Môn ở bên ngoài trận pháp, nhìn tình hình này, có lẽ là do phải bảo vệ Tiền Tứ Lang vừa bị đứt mất một chân và nhóm tán tu phía sau.
Tuy rằng Hạ Cường Sư là trung kỳ Trúc Cơ, nhưng dù sao cũng là phù tu, lại phải che trở cho đám người ở phía sau.
Gã đốt từng lá bùa trong tay hoặc Viêm Hỏa, hoặc Phong Lôi, cũng chỉ miễn cưỡng đánh ngang tay với võ tu sơ kì Trúc Cơ của Phích Lịch môn.
Gã có nghe được tiếng khởi động của trận pháp truyền tống, nhưng căn bản không thể buông tay được, một khi bỏ mặc, mấy người phía sau gã đều phải chết là điều không thể nghi ngờ.
Đang lúc Hạ Cường Sư gấp đến độ bấm tay niệm chú cũng sắp hỗn loạn, bỗng nhiên một đường Viêm Liệt kiếm ý bắn tới đây, đâm thẳng đến võ tu đang giao thủ cùng gã.
Chỉ thấy ánh lửa bắn về phía này, võ tu kia vì đang giao chiến nên không tránh kịp, nhanh chóng bị kiếm ý xuyên thủng, ánh lửa cũng bùng lên trong tiếng kêu gào thảm thiết, e rằng gã khó mà sống được!
“Phong đạo hữu !?” Hạ Cường Sư nhìn về phía thiếu niên đang ngự phi kiếm hoàng giai kia, vẻ mặt không thể tin được.
Phong Thiệu lại không quan tâm đến điều này, một tay nắm lấy Hạ Cường Sư muốn lao về phía trận pháp, nhưng gã lại giãy ra rồi chạy về phía đám người Tiêu Tứ Lang đang ngồi trên đất.
Phong Thiệu nhìn thấy liền nhíu mày, lúc y đang muốn quát bảo ngưng lại thì chợt thấy một đạo chưởng phong cực lớn đang áp sát tới! Y phản ứng cực nhanh, dùng Ma Ảnh Tiềm Bộ kéo lấy hạ Cường Sư, tuy hai người bọn họ tránh được, nhưng đám người Tiêu Tứ Lang bị chưởng phong quét tới đã bị đánh nát đến máu thịt lẫn lộn.
Hạ Cường Sư trợn mắt trừng trừng, Phong Bạch thấy thế, lại nhìn về phía tu giả Kim Đan vừa đánh chưởng, nhanh chóng nắm lấy tay Phong Thiệu muốn đi vào trong trận pháp:“Thúc thúc đừng để ý đến hắn .”
Nhưng dù không để ý tới thì cũng đã muộn, kẻ đánh ra chưởng vừa rồi là một tu giả Kim Đan của Phích Lịch môn, lúc này gã đã đi đến gần, có lẽ sẽ không tránh khỏi một trận ác chiến, Phong Thiệu muốn vào lại trận pháp đã không kịp nữa rồi.
Lần này Phong Thiệu rót rất nhiều ma khí vào người gã nhưng cũng không dám làm quá phận, tiểu đan tu này mới viên mãn Luyện Khí kì, chỉ cần hơi bất cẩn sẽ bị ma khí ăn mòn tới chết.
Vừa đắc thủ, Phong Thiệu liền xoay người rời khỏi.
Nếu không phải muốn khống chế một người một cách chắc cắn, đối với tu giả Luyện Khí kì còn chưa cần y phải tới gần.
Suy cho cùng cũng vì kinh nghiệm dùng ma khí để khống chế người khác của y vẫn còn quá ít, y sợ khống chế thất bại.
Phong Thiệu trở lại truyền tống trận, mới qua hơn mười khắc mà bước chân của y đã lảo đảo.
Nhưng tay của y cũng nhanh chóng bị nắm lấy, Phong Bạch cau mày kêu một tiếng “Thúc thúc”, y còn chưa kịp đáp lời, sắc mặt đã nhanh chóng trở nên âm trầm — thần thức cảm nhận được cách đây ba dặm có hai tu giả Kim Đan đang ngự kiếm tới đây.
Một chu y, một thanh y, rõ ràng là người của Phích Lịch môn và Đan Dương môn tới giúp đỡ.
Đan tu bị y khống chế đang chuẩn bị khai trận, lúc này gã không chút hoang mang niệm chú linh, it nhất cũng phải mất vài khắc nữa mới thành công, mà hai tu giả Kim Đan đang ngự kiếm phi hành tới đây có tốc độ vô cùng nhanh chóng, chỉ sợ sẽ tới trước!
“Ngươi đang làm cái gì, không được khải trận !”
“Còn không mau dừng tay !”
Đan tu kia nhanh chóng bị các huynh đệ phát hiện, nhưng gã vẫn mắt điếc tai ngơ với những lời ngăn cản của đồng môn, chết lặng tiếp tục động tác.
Thấy vài đan tu đã thoát khỏi ngăn cản của nhóm tán tu, Phong Thiệu hơi mất bình tĩnh.
Nếu lúc này y có con rối trong tay, đâu cần phải phí sức tự động thủ như vậy, cũng sẽ không rơi vào tình huống bị động như thế! Trong lòng y nghĩ vậy, động tác của các ngón tay càng không ngừng trở nên linh hoạt, mê hoặc thêm càng nhiều tán tu đi tới pháp bàn.
Khi Phong Thiệu chuẩn bị ngăn cản chưởng phong đánh tới, bỗng nhiên xuất hiện một đám sương mù, nơi đất trống liền có thêm một con Bạch Hổ cực lớn.
Ngay lúc tu giả Kim Đan kia còn đang kinh hãi, Bạch Hổ thét dài một tiếng, giây lát đã đem Phong Thiệu cõng trên lưng, hai ba bước liền nhảy vào trong vòng sáng của truyền tống trận.
Hạ Cường Sư vốn đang bi phẫn đến cực điểm cũng phục hồi tinh thần, gã nhanh chóng đốt một tấm trung phẩm Phi Thiên phù, vào lúc mọi người vẫn còn chưa hồi phục chấn động do nhìn thấy linh thú ngũ giai, đã bay thẳng vào trận pháp sắp khởi động!
Lúc này ánh sáng trong truyền tống trận đã chuyển động toàn bộ, thừa dịp mọi người đang bị chói mắt vì ánh sáng, Phong Thiệu liền nhảy khỏi người Tiểu Bạch, vội vàng muốn hắn biến trở về, tránh cho phát sinh thêm nhiều chuyện.
Ánh sáng chói mắt chỉ lóe lên trong giây lát đã nhanh chóng vận chuyển đoàn người biến mất.
Điểm đến là một bình nguyên, từng đợt gió đêm thổi đến, mát mẻ hợp lòng người.
Phong Thiệu dùng thần thức quét đến khối bia đá cao mấy trượng ở biên giới, trên đó khắc hai