Tộc mạch của Lữ thị nằm ở bên trên một ngọn núi cao hiểm trở trong phúc địa, linh mạch thẳng tắp như đao thiết, nhẵn bóng như sườn đồi.
Chỉ cần hơi dựa vào đã có thể cảm nhận được vô số linh khí được ẩn chứa bên trong.
Lúc này, ở tộc mạch của Lữ thị có vô vàn trận pháp với đủ mọi kiểu dáng, phần lớn Trận tu ở đây đều đang bận rộn, chỉ là trên khuôn mặt ai nấy đều ủ dột.
Trong đó sắc mặt kém nhất phải kể tới Bình Dương tử đang đứng phòng thủ, gã trầm giọng hỏi Trận tu mặc bạch y trước mặt:“Trừ Hoa, ngươi là người có thực lực đứng đầu Trận tu ở Cửu Châu, nhưng đã hơn nửa tháng rồi, tại sao vẫn không thể đi vào được?.”
Trừ Hoa cao lớn tay đang run run bưng một trận bàn, cũng vô cùng bối rối:“Trưởng lão chân nhân, ta đã tận lực, dù sao nơi này cũng là phúc địa vạn năm của Lữ thị, bí cảnh này lại do Lữ tổ tự tay sáng lập.
Tuy là mấy trận pháp bên ngoài đã bị phá vỡ, nhưng bên trong còn có Huyết Minh chi trân tinh diệu nhất……”
“Huyết Minh chi trận?” Tuy Bình Dương tử là đan tu, nhưng gã cũng biết đến trận pháp này, liền hỏi: “Đối với loại trận pháp này, không phải chỉ cần có huyết mạch trong tộc là có thể mở được sao? Rõ ràng ta đã giữ lại vài tên tộc nhân của Lữ gia để đưa cho ngươi rồi mà.”
Trừ Hoa thở dài, vuốt râu nói: “Đây chính là chỗ tinh diệu nhất của Huyết Minh chi trận, ta không chỉ dùng máu của tộc nhân Lữ thị để thí trận, còn lấy Nguyên Thần của một kẻ ra để thử, nhưng đều không phản ứng, không thể phá vỡ.
Ta nghĩ, Huyết Minh chi trận này có lẽ chỉ nhận người được định trước.”
Bình Dương tử nghe vậy cả kinh, khó có thể tin lắp bắp nói: “Sao có thể có trận pháp như vậy……”
Đôi mắt Trừ Hoa phát sáng, gã cũng chưa bao giờ gặp trận pháp như vậy.
Lúc này có một thiếu niên mặc khương y ngự kiếm bay tới, chính là Trương Dưỡng Thanh dường như đang hơi vội vàng, gã nhìn thấy Trừ Hoa, cũng chỉ gật đầu: “Trừ Hoa Tông Sư.”
Bình Dương tử còn chưa hoàn hồn, lại thấy Trương Dưỡng Thanh bất kính như vậy, muốn buông lời trách cứ, may mà tâm tư Trừ Hoa cũng không ở chỗ này, thấy Trương Dưỡng Thanh đến, gã liền gật đầu cáo từ .
“Sư tôn, đại sự không tốt!” Trương Dưỡng Thanh vừa thấy Trừ Hoa đi xa, liền truyền âm mật: tên đệ tử Phong Thiệu của Côn Luân đã đào thoát khỏi châu giới của Thương Trạch châu.
“Cái gì!?” Bình Dương tử cực kì sợ hãi, sửng sốt hồi lâu mới lấy lại tinh thần mắng một câu: “Đúng là lũ giá áo túi cơm! Vậy mà còn để hắn chạy mất! Việc này…… Việc này Côn Luân chắc chắn biết được ngọn nguồn.”
Tuy rằng Trương Dưỡng Thanh cũng bất an, nhưng gã không tuyệt vọng, nói: “Sư tôn, không hẳn Côn Luân sẽ biết được toàn bộ ngọn nguồn, dù sao cùng lắm chúng ta cũng chỉ làm chỗ dựa giúp phích Lịch môn mà thôi.
Phúc địa Lữ thị này là do Phích Lịch môn muốn, Bão Phác tông ta chẳng hề làm gì, Phong Thiệu kia cũng là bị đệ tử Phích Lịch môn đuổi giết, sắp xếp ở châu giới cũng là người của Phích Lịch môn…”
Được đồ đệ nhắc tỉnh, ngược lại giúp Bình Dương tử bình phục chút tâm trạng, nhưng gã không lạc quan như Trương Dưỡng Thanh,
Gã quét mắt nhìn những ngọn núi yên tĩnh đến lạ thường trong phúc địa của Lữ thị, thở dài: “Những điều khác đều có thể biện giải, nhưng tộc nhân của Lữ thị đã chết hết, chỉ sợ Côn Luân sẽ truy cứu Bão Phác tông bảo vệ không tận sức.”
Trương Dưỡng Thanh kỳ thật không hiểu tại sao một người sát phạt quyết đoán như sư tôn của gã lại luôn kiêng kị Côn Luân, không nhịn được nói: “Sư tôn, cho dù Côn Luân bắt lỗi được chúng ta ở điểm này, nhưng cũng không phải là lỗi lầm lớn, chúng ta cùng thuộc tứ tông, bọn họ có thể dùng chuyện nhỏ này để vấn tội Bão Phác tông không?”
Bình Dương tử liếc mắt nhìn ái đồ, biết Trương Dưỡng Thanh là nghé non không sợ cọp, nhưng gã đã sống mấy trăm năm, cũng biết rõ tác phong làm việc của Côn Luân có bao nhiêu bá đạo.
Nghìn năm qua, chỉ sợ chưa có kẻ nào dám động đến ấn của Côn Luân.
Gã vỗ vai Trương Dưỡng Thanh nói: “Cùng thuộc tứ tông, nhưng Côn Luân khác biệt, về sau ngươi sẽ biết…… Đây cũng là lí do vì sao các tông môn đều khát vọng có được Sơn Hà Xã Tắc Đồ.” Câu nói phía sau đã chuyển thành truyền âm.
Trương Dưỡng Thanh im lặng nghĩ lại những lời này, tâm tư của Bình Dương tử đã chuyển trăm vòng, phân phó nói: “Tống Lực Tức hoàn ta dặn ngươi cho Không Hà ăn, hắn đã ăn chưa?” (Tống Lực Tức hoàn: là viên đan kiểu cấp cứu lúc sắp chết ấy)
Trương Dưỡng Thanh gật đầu, Bình Dương tử khẽ cười, nói: “Ăn là được rồi”.
Trương Dưỡng Thanh có chút khinh thường nói: “Hắn chỉ là một đạo nhân của tiểu tông, ánh mắt lại thiển cận, cũng nhờ sư tôn giữ cho hắn một mạng.”
Ánh mắt Bình Dương sâu thẳm, cười mà không đáp.
Lộc thành nằm ở phía tây biển Di Châu, quy mô khá lớn, người đi lại trên đường nườm nượp không dứt.
Có xiếc khỉ, diễn tạp kỹ, thổi đồ chơi làm bằng đường, đoán chữ xem bói, tất cả đều là cảnh tượng phồn hoa.
“Có muốn ăn kẹo đương không?”
“Có muốn xem rối bóng không?”
“Mua mũ quả dưa đi?”
“Ây gu, Tiểu Bạch nhà ta thật là đẹp mắt!”
Phong Thiệu mang theo Phong Bạch đi dạo trên đường lớn giống như đưa con đi chơi, thi thoảng mua cho hắn mấy viên đường, lúc lại mua đồ chơi, khi cao hứng còn mua một bông hoa ở hàng đồ chơi dành cho con gái rồi cài lên đầu Phong Bạch.
Phong Bạch lại không rõ thẩm mỹ nam nữ khác biệt, mặc kệ thúc thúc chơi đùa trên người mình, thúc thúc thích, hắn cũng thích.
Đóa hoa kia hắn ngoan ngoãn cài đầu hơn nửa canh giờ, cho đến khi có người bán hàng rong khen với Phong Thiệu –“Thật là tuấn tú, cháu gái ngài rất anh khí, mặc nam trang cũng rất dễ nhìn.”
Lúc này Phong Bạch mới hiểu tại sao lại có nhiều người trên đường nhìn mình như vậy, mà Phong Thiệu đã cười đến không đứng thẳng được.
Phong Bạch híp mắt nhìn Phong Thiệu cười ha ha, cũng không giận, hắn cảm thấy khi thúc thúc cười rộ lên trông thật ngon miệng.
Phong Thiệu đối với bộ dáng ngoan ngoãn này của hắn thì yêu thích đến không nỡ buông tay, chỉ cảm thấy Tiểu Bạch so với nữ chính A Loan có hào quang nhân vật còn khiến cho người ta yêu thích hơn.
Chỉ hận nhóc này không phải là con trai của mình, à, thêm A Loan, một nam một nữ mới tốt đẹp làm sao! Điềm báo tốt!
Tuy rằng có rất nhiều điều Phong Bạch không hiểu, nhưng linh trí cực cao, lại thêm ở lâu với lão hồ ly Phong Thiệu, cảnh tượng náo loạn chê cười chẳng còn xuất hiện lần thứ hai.
Chỉ là bằng này cũng đủ cho Phong Thiệu trêu đùa một phen.
Hai người vô cùng vui vẻ dạo chơi ăn uống trong thành hết một ngày, khi màn đêm buông xuống, Phong Thiệu mới mang theo Phong Bạch đi về địa bàn của tu giả.
Đối với việc vui đùa hưởng thụ, đương nhiên tu giả không thể sánh bằng phàm nhân, nhưng nếu cần một nơi để nghỉ ngơi nhập định, Phong Thiệu lại không thể chọn được trong chốn phố xá sầm uất, vẫn là nhà khách của tu giả phù hợp với bọn họ hơn.
Dù sao đi bí cảnh là chính sự, hai người còn cần duy trì trạng thái tốt.
Bởi vì phải ở ngoài giải quyết việc tư, cho nên Phong Thiệu không định công khai thân phận đệ tử Côn Luân của mình, nhưng cũng không cần giả nghèo như khi còn ở Đại Hoang châu.
Chung quy công việc lúc trước của y cũng là một việc béo bở, tiền tham ô và công tác phí đủ chia thành ba túi gấm.
Đêm đó, bọn họ đi thẳng đến nhà khách tốt nhất.
“Xin lỗi tiền bối, chỗ này của chúng tôi đã đầy rồi.”
Chưởng