Phong Thiệu tràn trề hi vọng bay quanh Tây Hòa châu mấy ngày, sau đó lại phải thất vọng quay về.
Bởi vì thu hoạch đạt được sau khi tinh lọc linh khí vô cùng khả quan, chỉ cần lọc được linh khí thì tạm thời có thể biến những người mang nhiều linh căn kia trở thành đơn linh căn, thế nên rất nhiều tu giả đều muốn tinh lọc linh khí.
Nhu cầu tăng cao khiến các loại pháp bảo, đan dược, pháp quyết dùng để tinh lọc linh khí, cho dù chỉ là loại cấp thấp cũng đủ để chúng tu giả xua như xua vịt, còn các loại cấp cao thì đừng nói trong thành thị, thậm chí ngay cả ở thế gia cũng rất khó có được.
Dưới tình hình như vậy, Phong Thiệu lập tức nhắm đến Phong Bạch.
Nhớ ngày đó trong nặc cảnh Liên Hoa, là nhờ Phong Bạch dùng nguyên khí để cứu y, giúp y tinh lọc…
Tuy Xích Mân chỉ là một con chim nên không thể áp dụng phương pháp thải bổ, nhưng Phong Thiệu có thể hỗ trợ.
Cho dù y cũng là cô nương lần đầu lên kiệu hoa, nhưng Phong Thiệu vẫn rất hài lòng với tư chất và ngộ tính của mình, gần như thứ gì y cũng có thể học được, đừng nói là thải bổ giúp một con chim, cho dù phải thải bổ cùng một con chim… Đây là chuyện không khoa học.
Vấn đề là, Phong Bạch không phối hợp.
Không phối hợp cũng không sao, Phong Thiệu đành phải hiểu biết bằng cảm xúc, di chuyển bằng lí trí*.
(封绍晓之以情, 动之以理 Câu này Phong Thiệu nói ngược.
Hình như câu gốc phải là 动之以情,晓之以理 hiểu biết bằng lí trí, di chuyển bằng cảm xúc)
Phong Bạch híp mắt nhìn y, sau đó lại quay đầu nhìn thoáng qua con chim ngốc đang hăng hái mổ linh thực trên bàn, khiến cho Xích Mân sợ đến mức lông lá dựng thẳng đứng, liên tục lùi vài bước ngã ngồi vào trong đĩa linh thực.
“Phong Tiểu Bạch, ngoan nào.” Phong Thiệu thấy Phong Bạch vẫn đứng yên bất động bèn dịu dàng xoa đầu hắn, sau đó nói với vẻ dụ dỗ: “Biến thành Bạch Hổ đi, chẳng phải mi thích nhất là được thúc thúc sờ cho hay sao…”
Phong Bạch nhẫn nại nằm trên đùi Phong Thiệu, còn trưng ra dáng vẻ không hài lòng mà nói: “Thúc thúc, gần đây Nguyệt Hoa quyết của ta tu luyện tăng tiến rất chậm, hình như chạm phải bình cảnh, thân thể không thoải mái nên không thể hóa hình được.”
Phong Thiệu cũng không hiểu rõ về Yêu tu lắm, lúc trước đọc một lượt rồi giải thích cho Phong Bạch nghe cũng bởi vì Phong Bạch không biết chữ.
Sau này Phong Thiệu lấy Nguyệt Hoa quyết làm ví dụ, dùng luôn nó để dạy chữ cho hắn, dù sao Phong Bạch cũng có linh trí rất cao, chẳng bằng để hắn tự lĩnh ngộ.
Tuy không quá hiểu rõ nhưng đúng thật trên con đường tu luyện sẽ gặp phải thứ gọi là bình cảnh, lúc này hoặc là ra ngoài du ngoạn, hoặc là nhập định ngộ đạo, hoặc là tìm kiếm cơ duyên, đột phá cũng là chuyện có thể gặp nhưng lại chẳng thế cầu.
Tuy nhiên người bình thường gặp phải bình cảnh thì ít nhất cũng là từ Luyện Khí tu lên Trúc Cơ, làm gì có chuyện tu vi của tên nhóc Phong Bạch này mới Luyện Khí tầng hai mà đã gặp bình cảnh? Hơn nữa tư chất của hắn cũng không phải loại kém như vậy.
Phong Thiệu nhướn mày liếc nhìn Phong Bạch, mặc dù hắn đã kịp thời ngụy trang vẻ mặt của mình nhưng cũng đừng mong lừa gạt được y, đó là múa rìu trước mặt Lỗ Ban.
Tuy nhiên y cũng không chọc thủng chiêu trò của hắn, chỉ dò xét Phong Bạch, đúng là đã Luyện Khí tầng hai.
Sau đó y nhẹ nhàng “À” một tiếng rồi hỏi: “Biến một chút cũng không được sao?” Nói xong, y lại vỗ vỗ lưng của Tiểu Bạch.
Ngay lúc Phong Bạch đang thoải mái lăn lộn trong lòng y, nghe thấy lời này của y liền ngẩng đầu, nhìn y với ánh mắt ngây thơ: “Thúc thúc, kỳ thật mỗi lần giúp thúc đều rất hao tổn sức lực, quả thật hiện giờ ta chẳng còn chút sức nào cả.”
Trên trán Phong Thiệu nổi đầy hắc tuyến, rõ ràng mỗi lần giúp y thì con tiểu súc sinh này đều sinh long hoạt hổ, chẳng lẽ đó là ảo giác của một mình y hay sao?
Nhưng Phong Bạch không muốn, y cũng chẳng thể bóp cổ nó bắt nó phun ra được đúng không?
Dù rằng ngoại trừ cách bóp cổ Phong Bạch thì Phong Thiệu cũng chẳng nghĩ ra được cách nào tốt hơn, vẫn còn vài biện pháp khác nhưng y lại không muốn dùng những thứ đó để đối phó Phong Bạch, cũng chẳng rõ tại sao lại như vậy.
Mà thôi, nếu hắn không muốn thì bỏ đi, chưa tới mức sơn cùng thủy tận, kiểu gì cũng nghĩ ra được cách nào đó.
“Nếu con thấy không thoải mái, vậy cứ ở trong phòng nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài đi dạo.”
Phong Bạch thấy Phong Thiệu bỏ lại mình một mình trong phòng liền muốn chạy theo, nhưng nghĩ đến việc y muốn đem nguyên tinh của mình cho con chim ngốc kia dùng.
Hắn lạnh lùng nhìn về phía con chim ngốc đang chăm chú hấp thu linh thạch ở trên bàn…… Nguyên tinh chỉ cho thúc thúc thôi, con chim ngốc này đừng mong mà có được.
Xích Mân bị ánh mắt hung hãn này trừng, sợ tới mức cơm cũng không ăn nổi nữa.
Phong Bạch vừa có ý định bắt nó để ăn thịt luôn, nhưng nghĩ tới Phong Thiệu vẫn còn cần dùng đến nó, liền cố nén cái suy nghĩ này xuống, đem một đống linh thạch hệ hỏa ở trên bàn đẩy tới trước mặt nó, ra lệnh: “Mau hấp thu, hấp chậm ta liền vặt sạch lông trên người mi, một miếng ăn luôn mi.”
Xích Mân khóc không ra nước mắt, nó càng ngày càng cảm thấy lúc trước bị Phong Thiệu cứu ra từ trong tay chủ nhân trước có vẻ cũng chẳng phải là chuyện tốt lành gì TT.TT
Cách lấy nguyên tinh của Phong Bạch để thải bổ cho Tiểu Mân không thể dùng được, Phong Thiệu nản lòng thoái chí đến độ muốn mang Tiểu Mân trở về Côn Luân .
Tuy rằng Côn Luân không thích tu hành dựa vào ngoại vật, nhưng ít ra có mấy môn công pháp hiếm có có thể giúp đề cao khả năng tinh học linh khí.
Suy cho cùng toàn bộ đệ tử của Côn Luân không phải ai ai cũng là đơn linh căn và song linh căn hiếm gặp được.
Nhưng công pháp nâng cao tốc độ…… Côn Luân trước giờ không đầu cơ trục lợi đi đường tắt, cho nên pháp quyết nâng cao tốc độ tinh lọc kiểu gì cũng phải mất ba bốn năm mới làm đầy được linh khí dự trữ bằng nửa Nguyên Anh kỳ của Tiểu Mân.
Vậy chẳng bằng mang Tiểu Mân về Côn Luân để nó tự mình hấp thu tu luyện!
Phong Thiệu thật muốn rơi giọt lệ xót xa, lần đầu tiên hối hận đối với muôn vàn tính kế của bản thân.
Từ đau buồn biến thành khổ não, Phong Thiệu thầm nghĩ muốn mượn rượu giải sầu, y mở cửa phòng, gọi với tiểu nhị đang ở bên ngoài.
Tiểu nhị cũng vô cùng ân cần đối với các vị khách trọ phòng chữ Thiên, tiếng gọi “Tiểu nhị” còn chưa dừng, tiểu nhị đã nhanh chóng phi đến đây.
“Phong công tử, ngài có gì cần phân phó?” Tiểu nhị cười tươi nhận lấy bạc vụn Phong Thiệu đưa qua.
“Trước đó vài ngày ta đã dặn ngươi mua cho ta vài bầu rượu ngon, ngươi lại đi mua thêm cho ta vài bầu nữa.” Phong Thiệu nói.
Tiểu nhị vừa nghe lại có chút khó xử: “Phong công tử có lẽ ngài không biết, rượu kia được ủ tại rượu phường tốt nhất ở đây.
Nhưng hôm nay trên phố tiên nhân có vị tiên tử nào đó tổ chức nghi lễ kén rể, rất nhiều người đều đi tới đó xem náo nhiệt, rượu ở rượu phường kia cũng đã bị mua hết rồi……”
Phàm nhân đối với tu giả cho dù có tu vi cao hay thấp cũng đều coi như tiên nhân, bởi vì tu vi thấp đến đâu cũng sẽ bấm ra được một hai cái pháp quyết.
Nơi mà tiên nhân sống tụ tập với nhau đều gọi là phố tiên nhân, về phần tiên tử hôm nay tổ chức kén rể, Phong Thiệu cũng nhanh chóng nghĩ ra có lẽ là nữ đệ tử ngoại môn nào đó của Phiêu Miểu đang tổ chức đấu pháp kén rể.
Phong Thiệu dùng thần thức quét về phía phố tiên nhân, tuy khoảng cách khá xa nhưng y vẫn nghe được các âm thanh náo nhiệt ở bên kia.
Bên trong phố hầu như đều là tu giả, khắp nơi nhốn nháo, phi kiếm, pháp khí hỗn tạp đông đúc.
Càng chẳng cần kể đến bên ngoài thành đều bị vây bởi đám người phàm nhân đi tới xem náo nhiệt, tửu lâu chỗ nào xây cao một chút cũng toàn người là người.
Chậc chậc, trong lúc mặt mày y cau có, nhóm người này lại đang vui sướng, còn uống hết rượu của y!
Cho nên Phong Thiệu quyết định đi xem náo nhiệt.
Tuy rằng Phiêu Miểu tông đứng hàng thứ tư trong tứ tông, phạm vi thế lực lại chỉ có một Lương Ung Châu, nhưng trong mắt các tông môn thế tục cũng là một loại tồn tại cao cao chẳng thể với tới.
Thậm chí nữ đệ tử ngoại môn này cũng được chúng