Phiền Não Của Thiếu Niên Phản Diện

Chương 43


trước sau


Nữ tu chưởng sử kia vừa nói xong liền điểm ngón tay, bảo hạp cũng chậm chậm mở ra, lộ ra một lá cờ hình tam giác màu xanh đang lơ lửng trong không trung, hoa văn trên thân lá cờ đẹp giống như được dệt lên vậy.

Vừa nhìn đã có thể nhận ra đây là một món pháp khí thượng phẩm.
Tuy pháp khí thượng phẩm đúng là bất phàm, nhưng trong mắt các tu giả ở đây, món pháp khí được Phiêu Miểu tông lấy ra một cách trịnh trọng như vậy lại được đích thân Đan Thanh tiên tử chế tạo, thế mà lại chỉ là một món pháp khí thượng phẩm… Điều này không khỏi làm cho mấy người ở đây cảm thấy hơi thất vọng.
Nữ tu chưởng sự đều thu hết tất cả biểu cảm của mọi người ở đây vào trong tầm mắt, lại cười cười: “Huyền Nữ tịnh linh này dùng để tinh lọc linh khí đan điền, tuy chỉ là pháp khí thượng phẩm nhưng nó lại quý ở một điểm khác.”
Cho dù pháp khí tinh lọc linh khí chỉ là hạ phẩm cũng đã khiến cho chúng tu giả xua như xua vịt, huống hồ còn là thượng phẩm!
Vốn nghe thấy đây là pháp khí tinh lọc linh khí đã khiến cho chúng tu giả lộ ra ánh mắt thèm muốn, bây giờ lại nghe thấy nó vẫn còn một điểm quý khác, không khỏi nín thở mà chờ đợi câu tiếp theo.
“Pháp khí này có thể phỏng theo tu vi cao thấp mà ảnh hưởng đến tốc độ tinh lọc linh khí cũng như khả năng tinh lọc, hay nói cách khác người có tu vi càng cao thì sử dụng pháp khí này càng thêm hiệu quả.” Nói xong nữ tu chưởng sự lại cất thanh kỳ vào trong bảo hạp, đưa về phía đan tu kia:“Vật ấy chính là phần thưởng của Phiêu Miểu ta dành cho người đứng đầu……”
“Hãy khoan ! Đấu pháp còn chưa tuyên bố chấm dứt, sao đã có thể quyết định ai là người đứng đầu!”
Lời này vừa cất lên đã khiến chúng tu giả cả kinh, phóng mắt tìm đã thấy trên Bích Hoành Ba có một thiếu niên tu giả đang đạp kiếm phi đến, sau đó nhẹ nhàng bước lên dải lụa.
“Chư vị hữu lễ.” Phong Thiệu thu kiếm vào bao sau đó hướng mắt nhìn lên nữ tu của Phiêu Miểu tông đang đứng trên Bích Hoành Ba, còn có ba mươi bảy vị tu giả đã giành thắng lợi để chào hỏi.
Mọi người thấy thiếu thiên này mới có dáng vẻ mười sáu mười bảy tuổi, đẹp đẽ tuấn tú, mắt cười cong cong, cử chỉ phong độ lại văn nhã thong dong, có một loại khí độ rất không tâm thường, đứng giữ chúng tông môn thế tục và đệ tử thế gia lại càng thêm bắt mắt.
Trong lúc mọi người còn đang suy đoán người này là thuộc đại tông môn nhà ai hay là đệ tử đắc ý của thế gia nào, đã nghe thấy thiếu niên kia tự mình giới thiệu: “Tại hạ là Đại La sơn tán tu, nếu đấu pháp còn chưa tuyên bố chấm dứt, vậy tại hạ muốn khiêu chiến với vị Tôn đạo hữu này, mong được chỉ giáo nhiều hơn.”
Một thiếu niên xuất sắc như vậy mà lại là tán tu !?
Không chỉ có các tu giả đang xem náo nhiệt cứng lưỡi, mà ngay cả trên mặt của nữ tu chưởng sự cũng lộ ra chút thất vọng, nàng nói:“Vị tiểu hữu này mới trẻ tuổi như vậy đã đạt đến Trúc Cơ, dĩ nhiên là tư chất bất phàm, nhưng Tôn đạo hữu đã là trung kỳ Kết Đan, cũng coi như là tiền bối của ngươi.

Ta sợ rằng người không thể khiêu chiến với vị đạo hữu này được.”
Mọi người cũng cho là như vậy.

Tôn đạo nhân lại càng vuốt râu tự đắc nói: “Nhóm vãn bối thời nay đều tâm cao khí ngạo như vậy sao, tuổi còn trẻ lại mởi sơ kì Trúc Cơ cũng muốn xưng huynh gọi đệ với ta?”
“Đúng vậy đúng vậy, chỉ dựa vào một thân tu vi như này mà cũng muốn khiêu chiến với một tu giả Kim Đan, thật đúng là không biết tự lượng sức mình.”
“Ta thấy có lẽ đây là một cái gối thêu hoa thôi.” ( gối thêu hoa là chỉ kẻ đẹp nhưng vô dụng)
Phần lớn người trong ba mươi bảy tu giả giành thắng lợi kia cũng không cho là đúng, người thì nói quanh co, kẻ thì thẳng thắn khinh thường.
Phong Thiệu cũng không để ý, y biết nếu như mình tiếp tục che dấu tu vi chắc chắn sẽ không có cơ hội khiêu chiến.

Vì thế bình tĩnh bấm tay niệm thần chú tạo ra một đạo phù triện, đầu ngón tay của y bỗng dưng bốc lửa sau đó đốt cháy đạo phù chú kia.
Ngay lúc ấy, tất cả mọi người ở đây đều cảm nhận được một dòng uy áp cực nặng tản ra từ trên người thiếu niên, nhanh chóng lan rộng.


Nhưng người có tu vi hơi thấp còn có cảm giác không khỏe trong người.
Đây là uy áp trắng trợn của kỳ Kim Đan, đương nhiên nữ tu chưởng sự cũng cảm nhận được rõ ràng.

Lúc này trong ánh mắt của nàng không khỏi mang theo thần thái hoan hỉ, cười nói: “Phong đạo hữu chưa tới trăm tuổi đã Kết Đan, quả thật là kỳ tài hiếm có ở Cửu Châu! Sao có thể mai một bên trong tán tu được, nên sớm tiến lên đấu pháp đài, cùng Phiêu Miểu ta kết thân, nhập vào tông môn ta tất sẽ khiến tu vi của đạo hữu tăng tiến cực nhanh!”
Phong Thiệu nhướn mày cười, gật đầu nói: “Hiện giờ cũng không tính là muộn.”
“Đúng vậy, đúng vậy……” Nữ tu chưởng sự còn chưa dứt lời, Tôn đạo nhân kia đã ngoài cười nhưng trong không cười nói một câu: “Đấu pháp chọn rể mở màn đã lâu như vậy, Phong đạo hữu lại không hề lên đài tỷ thí.

Ngược lại lúc này Huyền Nữ tịnh linh kì vừa được mang ra, bỗng nhiên Phong đạo hữu lại tới.

Chỉ sợ thứ ngươi để ý vốn là pháp bảo chứ chẳng phải là đạo lữ?”
Sắc mặt của nữ tu chưởng sự khẽ biến, Phong Thiệu cũng nhìn ra được, tất nhiên đoán được lý do đối phương phải đợi tới lúc kết thúc đấu pháp mới đem pháp bảo ra cũng là vì muốn tránh mấy kẻ chỉ mơ tưởng tới pháp bảo.
Tuy rằng đúng là Phong Thiệu có tính toán này, nhưng nếu để đối phương biết được sự thật, chỉ sợ sẽ lập tức đuổi y xuống đài.

Tâm tư y luôn chuyển vài vòng cũng, cũng biết lúc này phải dùng đến kĩ xảo biểu diễn để ứng phó.

“Đương nhiên pháp bảo khiến ta động tâm, nhưng càng khiến cho ta động tâm nhiều hơn chính là các vị tiêu tử của Phiêu Miểu.” Phong Thiệu thản nhiên nói, lại hơi nở nụ cười thẹn thùng: “Nói ra chắc sẽ khiến cho chư vị ở đây giễu cợt.

Vốn tại hạ cũng không có ý định tìm đạo lữ, thấy Phiêu Miểu tông tổ chức long trọng như vậy liền không nhịn được mà đến góp vui.

Sau đó thấy chúng tiên bước xuống thuyền liền không thể dời tầm mắt đi được, lúc này mới muốn khiêu chiến với Tôn đạo hữu.”
Phong Thiệu tỏ ra vừa xấu hổ lại nhút nhát, diễn cảnh thiếu niên lang đem lòng ái mộ các cô nương thật mười phần mười.

Tuy là thẳng thắn nhưng thần thái lại quang minh lỗi lạc, cũng không biển hiện ra sự lỗ mãng ngược lại khiến cho người ta cảm thấy nhu y đang nói lời thật lòng.
Sau khi làm bộ nói ra lời này, không chỉ khiến cho nữ tu chưởng sự nghe đến vừa lòng, cũng khiến cho nhóm nữ đệ tử ngoại môn thật sự hưởng thụ.

Tất nhiên hiệu quả của lời nói này chỉ giới hạn đối với thiếu niên lang ôn nhận thanh nhã như ngọc, chứ nếu để cho một kẻ đáng khinh nói ra ngược lại chỉ khiến cho người ta nghĩ tên này là một kẻ đăng đồ tử đáng ghét mà thôi.

Phái thần tượng và phái thực lực kiểu gì cũng có liên quan đến nhau, đương nhiên danh xưng ảnh đế của Phong Thiệu cũng coi như là thực danh, cho nên cũng tạo được niềm vui cho đám nữ tu của Phiêu Miểu tông, còn giải trừ được cảnh giác của họ.

Tôn đạo nhân nghe thấy những lời này thì cười nhạo một tiếng:“Hoa ngôn xảo ngữ, muốn cầu đạo lữ cũng không phải chỉ dựa vào miệng lưỡi mà có được.”
Nữ tu chưởng sự nghe thấy những lời này thì khẽ nhíu mày, cũng có hơi không thích Tôn đạo nhân nói năng vô lễ, suy cho cùng cũng chỉ là tông môn ở thế tục, kiểu gì cũng thiếu mấy phần phong độ.

Những kẻ này nàng còn thấy chướng mắt nhưng những nữ đệ tử ngoại môn này lại rất khó với tới các đệ tử nội môn ở ba đại tông còn lại, miễn cưỡng xứng với các đệ tử ngoại môn lại cũng chẳng giúp ích được gì.

Chẳng bằng tìm cá tu giả khác ở Cửu Châu, ít nhất còn có thể để họ ra nhập tông môn, làm tăng thực lực của Phiêu Miểu.
“Tôn đạo hữu nói phải.” Phong Thiệu cũng không tức giận, cười nhìn về nữ tu chưởng sự mà hỏi ý kiến, nói:“Không bằng để ta thỉnh giáo Tôn đạo hữu một chút?” Sau khi được nữ tu chưởng sự đồng ý, y lại nói:“Tại hạ là kiếm tu, để tránh việc kiếm khí lan tràn gây tổn thương người khác, mong chưởng sử và các vị tiên tử tạm lánh mặt.”
Giọng nói ôn nhu hữu lễ càng khiến cho nữ tu chưởng sự cảm thấy sự khác biệt rõ ràng giữa hai người bọn họ, nhìn kiểu gì cũng không nhìn ra được đối phương là tán tu.

Nếu không phải tự y giới

thiệu, có lẽ nàng đã lầm tưởng người nọ là đệ tử của một trong tứ tông.
Nàng còn như thế, càng không cần nhắc đến các vị nữ tu đứng đằng sau.

Ai nấy cũng đều tươi cười, dù sao thiếu niên trước mắt không chỉ có tu vi sánh ngang với Tôn đạo trưởng, hơn nữa còn trẻ tuổi tuất dật hơn hẳn rất nhiều.

Có người còn hào phóng, chớp mắt nhắc nhở Phong Thiệu một câu: “Phong tiền bối, độc dược của vị Tôn tiền bối này vô cùng lợi hại! Ngài phải cẩn thận mới được.”
Phong Thiệu bệnh nghề nghiệp liền mỉm cười: “Đa tạ tiên tử nhắc nhở.”
Nữ tu kia thấy vậy, lúm đồng tiền càng sâu như hoa, liên tục nhìn y vài lần.

Phong Thiệu cũng không tránh né, thoải mái để nàng nhìn.

Cảnh này ở trong mắt người ngoài cho dù là nói mắt đi mày lại, đưa đẩy ẩn tình cũng không quá đáng, khiến cho sắc mặt Tôn đạo nhân đen kịt như đáy nồi.
Nhưng mà còn có người đen mặt hơn cả hắn.
Phong Bạch rốt cuộc cũng không nhịn được, sau khi ở trong phòng canh con chim ngốc kia hơn ba canh giờ lại vẫn lần theo khí tức của y mà đi tới.

Vừa lúc tìm được Phong Thiệu, cũng tận mắt nhìn thấy một màn như vậy – Thúc thúc với nữ nhân kia cười đến vui vẻ như vậy ! Nữ nhân kia còn cười đến mặt toàn mỡ là mỡ !
Nữ nhân kia thì có gì tốt, trước ngực nổi một đống như miếng thịt nướng, trên đầu cũng to giống như đang đeo thịt, mặt đỏ miệng hồng, còn xấu hơn con chim ngốc kia gấp mấy lần, đã vậy còn nhìn chằm chằm thúc thúc không rời mắt, quả thực là đáng giận !

Phong Bạch siết chặt nắm tay, tưởng tưởng sẽ cắn chết nữ nhân kia sau đó ôm thúc thúc chạy đi, khiến cho y không thể cười với người khác được nữa.

Ác niệm và sát niệm này vừa sinh ra, thần thức của hắn giống như bị đóng băng lại, bị giam cầm đến phát đau.

Tiếng kinh đáng ghét kia lại không ngừng vang lên trong đầu hắn, tụng đến độ khiến cho đầu hắn đau như muốn nứt ra đến nơi.
Cuối cùng Phong Bạch cũng không ra tay, không phải vì bị tiếng kinh kia khống chế, hắn không sợ nó, mà bởi vì đấu pháp trên Bích Hoành Ba đã bắt đầu.

Hắn đã nghe được lời nói của nữ tu chưởng sự, cũng nhìn thấy lá cờ hình tam giác gọi là Huyền Nữ tịnh linh và biết được công dụng của nó.
Hắn biết Phong Thiệu gặp phải tình huống bắt buộc.

Phong Bạch cân nhắc, sau đó lạnh lùng liếc nhìn nữ nhân kia, cũng không còn xúc động gì nữa.
Thúc thúc đã từng dạy, chuyện bé không nhịn ắt sẽ hỏng chuyện lớn
Đôi mắt của Phong Bạch gắt gao dừng trên khuôn mặt tươi cười ôn nhuận của Phong Thiệu, hận không thể nuốt y vào bụng.
Phong Thiệu không cảm thấy Tôn đạo nhân là đối thủ khó chơi, cho dù đối phương cao hơn mình một tiểu cảnh giới, nhưng một bên là đan tu một bên là kiếm tu.

Cùng lúc, Tôn đạo nhân cũng cảm thấy thằng nhóc Phong Thiệu này chẳng có gì khó đối phó, bản thân cao hơn y một tiểu cảnh giới, kiếm tu thì sao, kiếm tu chưa đến trăm tuổi như y nhất định chưa lĩnh ngộ được kiếm ý!
Lại thêm bị cảnh vừa rồi làm cho cáu giận cho nên Tôn đạo nhân là có ý muốn chậm giãi giải quyết Phong Thiệu, tra tấn y ở trên đài, để cho mọi người thấy rõ cái gì gọi là nhìn được nhưng không dùng được.
Tôn đạo nhân phất tay lấy ra một cái đỉnh Thanh Đồng, oành một tiếng đặt trên Bích Hoành Ba, ước chừng cao khoảng một người.

Hắn dùng phù đốt lửa, liền thấy có dị hương từ trong đỉnh bay ra, nhè nhẹ lượn lờ bay lơ lửng sau đó trong giây lát đã hình thành một cụm sương mù bao vây Phong Thiệu trong đó.
Dù sao Phong Thiệu cũng đã lăn lộn trong thế tục hơn mười năm, có không ít lần phải tranh đấu với người khác, vừa nhìn tình huống y đã biết được đây là một trong những chiêu thức mở đầu của đan tu, cũng hiểu rõ đối phương là một cao thủ dùng độc hương.
Y ngâm ma chú tế thể, dùng Thanh Minh chú để bảo vệ bản thân thanh tỉnh.

Công pháp của Ma công vốn là loại ăn mòn nhân tâm, người tu Ma cũng rất dễ Nhập Ma, cho nên kỳ thật Ma Tu sẽ càng thêm chú trọng bảo vệ bản tâm.

Suy cho cùng Tu ma có tốc độ tăng tiến nhanh hơn tu Đạo, nhưng Thiên Kiếp phải gánh chịu lại nặng hơn Đạo tu.

Mặt khác người tu Ma còn dễ bị Nhập Ma, mạnh như Thanh Thành tôn giả cũng chỉ có thể Độ Kiếp bất tử, thực lực tu vi lại rất khó tinh tiến, cho nên gã không thể tiến giai phi thăng.

Đó cũng là lí do gã một lòng tìm kiếm Sơn Hà Xã Tắc Đồ.
Trên đời chỉ có một Thanh Thành tôn giả, ngoài ra những Ma tu đã Nhập Ma tuy có thể kiêu ngạo trong lúc nhất thời, nhưng phần lớn về sau đều là tự mình hủy mình.

Ma tu cũng là tu giả, chẳng có tu giả nào lại muốn mình sẽ ngã xuống, cho nên công pháp để duy trì bản tâm cũng được tạo ra.


So với Đạo tu phải chú ý rất nhiều thứ, ngược lại Ma tu lại là tùy tâm sở dục, không gây sức ép cho bản thân.
Sương mù này là một chiêu thức dùng để mê hoặc nhân tâm, so với độc hương của các đan tu mà Phong Thiệu đã từng gặp phải còn nồng đậm hơn một chút, có điều thứ này cũng chẳng mảy may tổn hại được đến ma thể của Phong Thiệu.

Thể xác và tinh thần của y đều tỉnh táo, trong mắt cũng không bị ảo giác, chỉ có một màn sương mù này thôi.

Y chậm rãi tìm kiếm vị trí của Tôn đạo nhân trong sương mù, chuẩn bị đâm thẳng một kiếm trực diện.
Đương nhiên Tôn đạo nhân không chỉ dùng mỗi sương mù, hắn lấy ra cọng linh thực đầu xanh đuôi trắng sau đó nhanh chóng vẽ lên vài đạo phù văn, vừa niệm pháp chú vừa ném linh thực trong tay đi.

Thứ kia sau khi rơi xuống đất liền biến thành ba cô gái mặc Lục Y.

Trong lúc Phong Thiệu đang tìm kiếm thì đã thấy ba cô gái xinh đẹp nhanh chóng bước đến trước mặt y.

Các nàng đều để lộ nhũ hoa, quần áo rách rưới, phía trên ửng hồng.

Y biết đây không phải là ảo giác, bởi vì với tu vi này của Tôn đạo nhân, ảo giác hắn tạo ra chắc chắn không thể xâm nhập được vào ma thể cấp bốn của y.

Như vậy… Đây đều là thực thể?
Đan tu cũng có thể luyện chế con rối?
Người vẫn luôn muốn luyện con rồi là Phong Thiệu không khỏi thất thần một chút.

Trong một hơi thở như vậy, các nàng đã vây lại đây, hơn nữa còn đem ngực của mình không ngừng cọ cọ lên người Phong Thiệu, có người kéo tay y, có người lại vuốt ve bụng y……
Tuy nhiên Phong Thiệu không biết kỳ thật chỉ có một mình y nhìn thấy đám sương mù dày đặc đang muốn quấy nhiễu thần thức y.

Cho nên ngoại trừ Phong Thiệu, tình cảnh mà tất cả mọi người ở đây đều nhìn được đó là Phong Thiệu đang dâu dưa không rõ với ba nữ tử diễm lệ, hình ảnh hương diễm đến cực điểm.
Có sương mù dày đặc nhiễu loạn thần trí của tên tiểu bạch kiểm này, lại có Hợp Hoan thảo hắn tự tay nuôi dưỡng kết hợp cùng.

Tôn đạo nhân hừ hừ cười lạnh mong chờ hình ảnh hương diễm đến cực điểm này biến thành hình ảnh khó coi đến cực điểm.

Khiến cho tất cả mọi người ở đây nhìn cho rõ ràng, tên tiểu bạch kiểm này ban ngày ban mặt lại ở đây tằng tựu với ba nữ tử này như thế nào.
Hợp Hoan thảo của hắn không có tử khí của con rối, lại thêm trời sinh đã chứa đựng hương kích tình, khiến cho kẻ khác khó lòng đề phòng….


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện