Nhờ vào một tia lí trí còn sót lại giúp Phong Thiệu thoát khỏi cảnh ảo giác này nhưng y lại nhanh chóng rơi vào một cảnh ảo giác khác.
Y nhìn thấy Bạch Hổ biến hóa thành Phong Bạch.
Lúc đầu Phong Bạch chỉ cao tới ngực Phong Thiệu, ngũ quan cũng là dáng vẻ mà Phong Thiệu quen thuộc – tuấn tú trắng nõn, vẫn chưa nẩy nở.
Nhưng Phong Bạch lại cao lên nhanh chóng, rất cao, còn cao hơn Phong Thiệu một cái đầu.
Không còn ở trong trạng thái xích lõa nữa, lúc này Phong Bạch mặc một bộ đạo bào nguyệt sắc, mái tóc đen nhánh của hắn được búi lên một cách tỉ mỉ, vẻ mặt nghiêm túc nhu thuận nay lại không buồn không vui.
Đôi con ngươi sâu thẳm khi nhìn ai cũng tỏa ra một sự từ bi nhưng lạnh lùng.
Dáng vẻ này Phong Thiệu rất quen thuộc.
Đây là nam chính sau khi đã trải qua vô số bi thảm mà thấu triệt hoàn toàn, từ đó hóa thần.
Cảnh tượng xung quanh cũng biến thành tuyết trắng che phủ, gió nổi mây phun, Phong Thiệu nghe thấy mình đang nói với Phong Bạch: “Vì sao ngươi tới đây?”
“Vì Thiên Đạo mà đến, vi hàng ngàn vạn tu giả chết trong tay ngươi mà đến.”
Lời kịch quen thuộc biết nhường nào !
Nhưng tại sao gương mặt của Phong Bạch lại chồng lên Lữ Minh Tịnh, hơn khi kết hợp với nhau cũng không hề cảm thấy không phù hợp? Máu trong cơ thể Phong Thiệu trong nháy mắt đông cứng lại, thần thức vốn vững vàng của y bắt đầu rối loạn.
“Sư thúc tội gì phải hồ đồ như vậy.” Sắc mặt của Phong Bạch lạnh lùng mà xa cách, sau đó trên người hắn huyễn hóa ra một con Bạch Hổ to lớn, uy áp cũng ập về phía y.
Sư thúc……
Y không phải sư thúc của Phong Bạch, đúng, y không phải sư thúc của Phong Bạch.
Phong Bạch gọi y là thúc thúc.
Thúc thúc không cần con nữa à?
Thích, chỉ cho thúc thúc giúp đỡ mình con thôi.
Thúc thúc, chúng ta hợp tịch song tu đi!
Cho dù thúc thúc thơm đến nhường nào con cũng sẽ không ăn đâu, một miếng cũng không ăn, càng không để cho kẻ khác ăn, ai muốn ăn thúc thúc con sẽ cắn chết kẻ đó.
Nhìn đi, đây mới là Tiểu Bạch của y – nhu thuận, nghe lời, hiểu chuyện.
Y tin tưởng Tiểu Bạch, cho nên những thứ khác đều là ảo ảnh.
Ban đầu Phong Thiệu còn thấy bối rối và hoảng sợ nhưng cuối cùng cũng tỉnh táo lại, không rõ có phải do ảo giác xa lạ kích thích hay không mà tinh thần của y vô cùng minh mẫn, linh khí vận chuyển cũng rất thuận lợi.
Đến lúc này, ảo giác cuối cùng cũng sụp đổ hoàn toàn.
Khi đôi mắt y nhìn thấy bãi tha ma chứa đầy âm khí một lần nữa, Phong Thiệu nhẹ nhàng thở phào, nhưng y không dám vội vã nhập định điều tức mà nhìn về phía Phong Bạch ở bên cạnh.
Chỉ thấy cậu một đầu tóc đen mềm mại đang trần trụi ngồi xếp bằng trên mặt đất, trắng nõn không chút tì vết, da thịt nhẵn nhụi lại vô cùng săn chắc.
Phong Thiệu chỉ mới nhìn thoáng qua khuôn mặt tuấn tú cùng với đôi mắt đang nhắm chặt của cậu đã cảm thấy có chút không bình thường, y dường như sinh ra ảo giác – khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng này lại biến thành một người đang tươi cười, đuôi mắt còn mang theo vài phần xinh đẹp dâm mĩ.
Phong Thiệu không dám nghĩ nhiều hơn, y vội vàng chặt đứt suy nghĩ vừa mới nhảy ra trong đầu mình.
Y đang làm gì vậy? Một nam hài mới mười ba tuổi? Không, cho dù là hình thú hay là chưa trưởng thành, một đứa nhỏ như vậy mà y cũng có thể nảy sinh dục niệm? Y đúng là điên rồi !
Chẳng lẽ… lông mày Phong Thiệu trầm xuống, nhớ đến ảo giác vừa rồi đích thực là tinh diệu vạn phần, so với Tâm Ma khi Độ Kiếp có lẽ còn xảo quyệt khôn khéo hơn, nó kéo người ta vào thất tình lục dục một cách nhuần nhuyễn khéo léo.
Cứ tưởng đã phá mà vẫn chưa phá, có lẽ đây mới là điều tinh diệu nhất của ảo giác?
Nhìn thì tưởng đã thoát khỏi ảo cảnh nhưng thực ra vẫn còn đang ở trong đó, tàn niệm dư tâm?
Càng nghĩ càng lo lắng, Phong Thiệu không khỏi nhìn Phong Bạch thêm vài lần, ngược lại lúc này lại chẳng nhìn ra thứ gì khiến y không chịu nổi.
Chỉ là y càng nhìn càng cảm thấy cậu rất lạnh lùng, đúng là có vài chỗ giống với Lữ Minh Tịnh trong phim điện ảnh.
Nếu không phải y khống chế suy nghĩ của bản thân, chỉ sợ Phong Bạch lại chồng lên mặt Lữ Minh Tịnh một lần nữa.
Phong Bạch biến thành Lữ Minh Tịnh…… Thật sự rất đáng sợ !
Tất cả cũng tại ảo cảnh thứ ba, khó trách ảo giác này khiến cho Thanh Thành tôn giả hoàn toàn Nhập Ma, ngay cả thực lực của Nhai Xế cũng giảm đi rất nhiều, phải tu dưỡng hơn trăm năm.
Phong Thiệu bình tĩnh niệm chú.
Nếu không sao có thể trùng hợp như vậy được, quả nhiên là một ảo cảnh không tầm thường, uy lực của nó cũng mạnh mẽ đến vậy.
Lúc này y thầm ngâm chú Luyện Tâm, tuy ma tính của bụi gai ở trong cơ thể y đang được Thất Tinh Linh Nhĩ thanh lọc nhưng lúc này ngâm chú sẽ giúp bảo vệ pháp thân không bị quấy nhiễu, bình tâm tĩnh khí, hóa giải tâm ma.
Y ngâm chú được nửa canh giờ bỗng nhiên cảm thấy thần thức của Phong Bạch không ổn, khi mở mắt nhìn lại đã thấy trên mặt Phong Bạch chảy đầy mồ hôi lạnh, cắn chặt hàm răng, là biểu hiện đang trầm mê trong ảo giác.
Phong Bạch tuổi còn nhỏ cũng chưa trải qua nhiều chuyện., tâm tư vẫn còn đơn thuần, bởi vậy càng dễ bị ảo giác mê hoặc hơn y.
Đã qua thời gian lâu như vậy rồi, không biết cậu đang trải qua cảnh tượng khủng bố, sợ hãi đến mức nào.
Trong lòng Phong Thiệu trầm xuống lại chẳng thể giúp gì được, việc này không thể làm bừa, ngược lại có khi còn quấy nhiễu thêm.
Nếu thần thức của người đang trong ảo giác bị phá vỡ sẽ làm cho pháp thân tẫn tán.
Suy trước tính sau một hồi cũng bởi vì y lo lắng cho Phong Bạch.
Phong Thiệu đành nắm lấy tay Phong Bạch, bàn tay kia cũng không lớn, còn nhỏ hơn tay y một vòng.
Tuy nhỏ hơn nhưng so với lúc y nhìn thấy Phong Bạch trưởng thành lại khác nhau rất nhiều.
Khi ấy Tiểu Bạch đã thay đổi, tay cậu cũng to hơn tay y.
Phong Thiệu cảm thán một tiếng sau đó nắm chặt lấy tay cậu, nhẹ nhàng nói:“Đừng sợ, thúc thúc ở ngay bên cạnh con.”
Sau khi Phong Bạch mất đi ý thức, mở mắt ra lần nữa đã thấy một khung cảnh vô cùng quen thuộc, trên ngọn núi xanh nhạt có khói bếp lượn lờ, trong thôn trang là một cảnh tượng im lặng nhưng yên bình.
“Đây là cháo thịt nương làm cho con, mau ăn đi.”
“Nương, con không đói bụng, con ăn bánh ngô , nương ăn đi.”
“Bảo con ăn thì con ăn đi, mau ăn.”
Vậy là đứa bé trai kia đã ăn bát cháo thịt, tuy rằng nó chỉ ăn một bát nhưng trong cháo có thịt, nó với mẹ muốn có thịt ăn cũng không dễ dàng gì.
Phong Bạch giống như một người ngoài cuộc nhìn nông phụ xinh đẹp thô lỗ nhét bé trai vào trong một bao vải rồi buộc lại, sau đó sắc mặt vội vàng đi tìm bà ngoại của nó rồi cùng vứt đứa nhỏ trong một rừng cây gần thôn Bách Lý.
Có vẻ như cảm nhận được trong lòng Phong Bạch không hề gợn sóng, ảo giác tự động bỏ qua một số đoạn ngắn, biến thành một buổi tối đêm.
“Đó chính là con hổ yêu ăn thịt người !”
“Ta tận mắt chứng kiến nó vớt người lên từ trong nước rồi ăn thịt!”
“Đánh chết nó, đánh chết nó !”
“Cút khỏi thôn chúng ta !”
Trong thôn xóm luôn yên tĩnh lúc này lại lập lòe ánh lửa, già trẻ lớn bé đều vây xem đằng xa, có người chỉ trỏ, có người lấy những thứ gì đó ném đi còn có một con Bạch Hổ đang mờ mịt bọn họ có lấy này nọ tạp, một cái Bạch Hổ mờ mịt lúng túng chạy như điên trong thôn.
Trên người nó bị rất nhiều dị vật ném vào làm cho da thịt bong tróc, chật vật không chịu nổi.
Phong Bạch nhớ rõ khi ấy cậu cảm thấy rất đau, lúc đó cậu vẫn còn nhỏ chứ không mạnh mẽ như bây giờ, vẫn chưa biết cách hấp thu linh khí, lại càng không biết làm thế nào để miệng vết thương khép lại.
Có điều thứ làm cho cậu cảm thấy đau đớn không phải vết thương trên da thịt mà là vết thương trong lòng.
Phong Bạch vừa nghĩ đến đây, ảo giác cũng thay đổi trong giây lát, lại trở về thôn trang yên tĩnh ban đầu, nơi ấy có một thiếu phụ xinh đẹp, mặc y phục bằng vải thô đang cười cười nhìn cậu, dịu dàng nói:“ Đến đây, con ngoan, đến chỗ của nương nào…”
Phong Bạch lắc đầu, cậu không còn mẹ.
Chính miệng mẹ đã nói với cậu rằng bà ấy không cần cậu nữa.
Bà ấy đã vứt bỏ cậu rồi.
Trong lòng kiên định vững vàng như đá khiến cho tất cả những ảo giác có liên quan đến người phụ nữ này đều tan biến hết, trở thành một khung cảnh náo nhiệt khác.
Nơi này là một con đường vô cùng phồn hoa, du khách đi lại như mắc cửi, Thương gia nhiều như nước.
Một thiếu niên vô cùng tuấn dật mặc