“Đừng sợ, thúc thúc ở ngay bên cạnh con.”
Phong Thiệu không hề biết, nếu không có những lời này của y, Phong Bạch sẽ giống như Thanh Thành tôn giả trong phim điện ảnh, hoặc là dựa vào thực lực của bản thân hoặc là nhờ vào sát khí nồng đậm để phá vỡ ảo giác.
Làm như vậy nhìn thì tưởng là đã thoát khỏi ảo cảnh nhưng thực tế càng ngày càng hãm sâu vào, đắm chìm trong sự sợ hãi rồi dần dần biến nó trở thành tâm ma của bản thân, làm tổn thương đến pháp thân tuệ mệnh, trở thành tai họa ngầm trên con đường tu hành đại đạo.
Nhưng Phong Thiệu chỉ vừa mới nói lại câu đó, thậm chí còn chưa kịp dịu dàng nói tiếp mấy câu phía sau, những lời ấy đã rơi vào trong tai Phong Bạch đang có dấu hiệu Nhập Ma.
“Đừng sợ, thúc thúc ở ngay bên cạnh con.”
Linh khí toàn thân đang tập chung tại một chỗ, chỉ cần Phong Bạch muốn, cậu có thể phá vỡ ảo cảnh này.
Cho dù sau đó có xảy ra chuyện gì, ít nhất hiện giờ cậu có thể dễ dàng phá hủy lồng giam này sau đó bắt người đã bỏ rơi cậu trở về bên cạnh mình, bắt y lại, trói buộc y khiến cho cả đời y cũng không được có suy nghĩ muốn bỏ rơi cậu.
Nhưng giọng nói quen thuộc như vậy, dường như cậu đã được nghe thấy ở đâu đó…… Đúng vậy, đây là giọng nói của thúc thúc, lúc trước y đã cẩn thận nhắc nhở cậu: “Con sẽ phải đối mặt với chuyện khiến mình sợ hãi nhất ở trong ảo giác, nhưng cho dù có sợ hãi đến mức nào con cũng trăm lần ngàn lần không được phép tin tưởng.
Tất cả những thứ kia đều là giả!”
Đúng vậy, là giả , tất cả đều là giả .
Cậu biết thúc thúc sẽ không vứt bỏ cậu.
Nghĩ như vậy khiến trái tim Phong Bạch dần yên ổn lại, linh lực được ngưng tụ cũng tản ra khắp nơi trong cơ thể, ảo giác tối tăm mù mịt dần biến mất… Khi mở mắt ra lần nữa, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy chính là đôi mắt đang tràn ngập lo lắng của Phong Thiệu, thú tính vốn đang cuồng bạo sôi sục dưới đáy lòng cũng hóa thành một con mèo dịu ngoan trong nháy mắt.
Cậu giống như một con mèo nhỏ bổ nhào lên người Phong Thiệu.
“Thúc thúc, may mà người ở đây.” Phong Bạch run rẩy mở miệng, tạm dừng một chút mới nói tiếp:“Con rất thích người.” Không cho phép bỏ rơi con.
“Quá tốt rồi.” Phong Thiệu thấy cậu tỉnh lại một cách thuận lợi, trong lòng cũng vô cùng vui vẻ.
Ôm lấy cậu, lúc đang muốn trả lời lại một câu: “Ta cũng thích con” thì bên tai đã cảm thấy một luồng nhiệt thổi vào, khiến cho y đột nhiên nhớ tới ‘Phong Bạch’ trong ảo giác vô cùng quyến rũ kia, trong lòng nóng lên lại chẳng thế nói ra lời nữa.
Y âm thầm cảm thấy đau đầu.
Sao thế này? Sống tới ngần này tuổi rồi mà vẫn bị ảo giác kích động đến mức phát tình với một đứa nhỏ lông còn chưa mọc hết?
Phong Bạch càng thêm cảnh giác hơn lúc trước, cậu ngẩng đầu nhìn Phong Thiệu, từng câu từng từ hỏi y: “Thúc thúc không thích con?” Nếu như cậu nghe thấy y nói ra một từ ‘không’, có lẽ cậu sẽ không thể khống chế được bản thân nữa.
Kinh văn đang tụng trong đầu thì làm sao, đơn đớn không ngừng tra tấn thì thế nào.
Cậu không sợ chúng, chúng cũng không làm gì được cậu, càng không thể ngăn cản được cậu.
“Sao ta có thể không thích con được?” Phong Thiệu treo lên nụ cười quen thuộc nhưng trong lòng lại cảm thấy bất đắc dĩ.
Nếu y không thích tiểu súc sinh này, sao có thể bị ảo giác ảnh hưởng đến mức ấy, còn khiến y suýt nữa không tìm được đường về.
Có điều cảnh cuối cùng lại hiện ra Tiểu Bạch và Lữ Minh Tịnh, từ lúc nào tiểu súc sinh này lại có địa vị giống như Lữ Minh Tịnh ở trong lòng y ?
“Ảo giác kia không làm gì thúc thúc chứ?” Bàn tay Phong Bạch không ngừng sờ loạn lên người Phong Thiệu khiến cho y vô cùng mất tự nhiên.
Không được thoải mái như trước nữa, y đành kéo tay Tiểu Bạch rời khỏi người mình.
“Con mặc quần áo vào trước đã.” Phong Thiệu cũng không rõ tại sao lúc trước còn chẳng cảm thấy gì, hiện giờ y lại tránh nhìn cơ thể trần trụi của cậu.
Y nhanh chóng lấy một pháp bào trong túi gấm đưa qua.
Kỳ thật Phong Bạch cũng không thoải mái như bề ngoài.
Đuôi mắt lướt thấy sườn mặt thoáng ứng hồng của Phong Thiệu khiến cho cậu nghớ tới “Phong Thiệu” vô cùng quyến rũ làm cậu không thể rời mắt trong ảo giác .
Nhưng dù sao đây cũng không phải ảo cảnh, cậu vẫn còn lí trí.
Thúc thúc đã từng dạy cậu phải biết dùng dây dài câu cá lớn.
Phong Bạch rời tầm mắt, trên mặt không mảy may lộ ra điều gì, chỉ không ngừng hồi tưởng và khát khao ở trong lòng, sớm muộn gì cậu cũng sẽ làm thúc thúc giống như trong ảo giác.
Phong Thiệu ăn Thất Tinh Linh Nhĩ vào bụng, ngoại trừ y bị ảnh hưởng bởi ảo giác còn lại Tiểu Bạch và Tiểu Mân đều vô cùng thuận lợi.
Nhiệm vụ tầm bảo trong bí cảnh lần này coi như viên mãn.
Phong Thiệu cảm thấy vô cùng vừa lòng, về phần dục niệm do ảo giác gây ra… Tạm thời không cần nhắc tới.
Về sau mỗi ngày y đều niệm chú Luyện Tâm, y không tin không thể tiêu trừ ảnh hưởng mà ảo giác đem lại.
Nghĩ như vậy, ngược lại Phong Thiệu cũng không định vội vã ra ngoài, y có xu thế muốn ở lại trong bí cảnh một thời gian.
Bí cảnh âm tà bậc này có thể nói là vô cùng hiếm thấy ở Cửu Châu, rất có lợi cho một kẻ Ma tu như y.
Phong Thiệu còn đang lo không có chỗ để thử tay nghề luyện chế con rối và Ma Sát, nhưng trong bí cảnh này có quỷ khí dồi dào lại bí mật như vậy, tất cả đều khiến cho Phong Thiệu cảm thấy hài lòng.
“Thúc thúc, cương thi này đã chết một thời gian rồi, còn lấy được thứ gì có ích nữa?” Phong Bạch ngồi trên đất nhìn một vùng rộng lớn toàn là xương trắng và thịt nát, cau mày hỏi.
“Vẫn rất có ích đấy.
Bên ngoài bí cảnh không tìm được cương thi tốt như vậy đâu, may mà chưa vỡ nát quá.” Phong Thiệu gật đầu, cẩn thận thu gom những bộ phận bị tách rời của cương thi sau đó xếp thành một hàng ngay ngắn.
Cương thi ngàn năm đã bất tử hơn nửa đời người cho nên sau khi khâu khối thi thể này lại thì nhìn không đáng sợ như trước nữa.
“Ế…” Y thả một tia ma khí nhập vào trong cơ thể của cương thi thử thăm dò, cân nhắc nói: “Không luyện lại được nữa rồi, Nguyên Thần của nó đều đã tan biến, nhưng vẫn có thể dùng làm nguyên liệu.”
Cương thi ngàn năm này sống trong bí cảnh âm tà lấy âm khí, sát khí, quỷ khí để dưỡng luyện, mặt khác thi tâm còn được chôn gần Thất Tinh Linh Nhĩ giúp tinh lọc ma khí, bởi vậy mới tu luyện được một thân xác có thể tái sinh.
Cho dù Nguyên Thần của nó đã tiêu tán nhưng vẫn có rất nhiều chỗ ưu việt.
Mắt thấy Phong Thiệu lấy ra một cái bình màu xanh nho nhỏ, Phong Bạc hơi nhíu mày, nói: “Thúc thúc muốn luyện chế lão quỷ kia? Thứ dễ dàng bị thu phục như vậy, khi luyện thành cũng để làm gì được?”
“Đừng coi thường nó, khi nó hóa thành thực thể cũng không dễ đối phó đâu.
Có điều sau này lão quái màu lục mà chúng ta gặp được đúng là tốt hơn nhiều, nhưng mà khó đối phó quá, vất vả lắm mới giết được nó nên chẳng thể thu phục được.” Phong Thiệu vừa nói vừa bấm tay niệm thần chú gọi bóng đen ở trong bình ra ngoài.
Bóng đen lúc đầu chỉ là một tia, sau đó càng lúc càng lớn rồi dần dần tạo thành một bóng người, nhưng nó không được tự do, phần đuôi của nó vẫn ở trong miệng bình không thể thoát ra được.
Cái bóng hình người có chút ục ịch, lão quỷ màu xám đen không thể nhìn rõ được ngũ quan, dường như là một ông lão với bộ râu dài.
Lão vừa được gọi ra đã ngã ngồi trên mặt đất, khàn khàn nói: “Nếu ngươi muốn giết lão hủ thì giết liền đi, còn nếu muốn dùng đến lão thì dù sao cũng phải cho lão ăn chút linh khí để no bụng chứ, không thì lão đây cũng chẳng còn sức lực mà nghe ngươi sai bảo đâu.”
Phong Thiệu mỉm cười, nói:“Ngươi đúng là rất thức thời, biết ta muốn dùng ngươi.” Y cũng không hà khắc liền lấy một ít linh cầm cấp thấp từ trong túi ngự thú ra.
Đây đều là những thứ y chuẩn bị mỗi khi thèm linh thực, lúc này lại được dịp cho lão quỷ dùng.
Lão quỷ không ghét bỏ thứ này không phải là người sống, lão ở trong bí cảnh này đã hơn trăm ngàn năm có mấy khi được nhìn thấy người sống đâu, bởi vậy được ăn mấy con linh cầm cũng đã khiến lão cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Lúc này Quỷ Ảnh lóe lên rồi bất chợt phi về phía đám linh cầm.
Mấy con linh cầm của Phong Thiệu nhạy bén linh hoạt hơn chim chóc bình thường rất nhiều, y cũng cố tình vứt ở đó ý đồ muốn thử lão quỷ.
Lão quỷ không tụ lại thành thực thể mà vẫn là một Quỷ Ảnh, nhưng cái bóng của lão nhanh như thiểm điện, nếu không phải Phong Thiệu hết sức chăm chú nhìn lão chằm chằm, chỉ sợ y cũng không thể nhìn thấy toàn bộ quá trình lão bắt đám linh cầm.
Xác ba bốn con linh cầm vẫn còn nằm trên