Phong Thiệu bị tra tấn khó chịu, quá giận mà bật cười, hai tròng mắt đen trắng rõ ràng liếc mắt nhìn người nọ đầy tà khí nhưng vẫn nói như hắn mong muốn:“Ngươi là nam nhân của ta, là người duy nhất có thể làm ta.”
Niềm vui sướng lan tràn trong đôi mắt của Phong Bạch khiến toàn bộ gương mặt hắn trở nên bừng sáng, chẳng còn cảm giác lạnh lùng sắc bén, cũng không còn khí tức âm u cố chấp mà chỉ còn lại sự ngọt ngào giống như một đứa trẻ có được thứ nó đã mong ước từ rất lâu rồi.
Hắn cúi người ôm lấy vòng eo gầy mà rắn chắc của Phong Thiệu, từng chút từng chút hôn lên, vô cùng mỹ mãn thì thào: “Thúc thúc, người thật tốt… Tất cả mọi thứ thuộc về người đều là của ta.” Sau đó buông lỏng đuôi hổ đang kiềm chế y, một tay vuốt ve thân dưới của người trước mặt, nhẹ nhàng khiêu khích.
Phía sau không ngừng va chạm cùng với đầu nhũ bị khiêu kích khién Phong Thiệu không còn bị khống chế rốt cuộc cũng đạt cao trào.
Hậu huyệt của y vì bị kích thích mà không ngừng co rút khiến máu trong cơ thể Phong Bạch như muốn sôi trào, hạ thể của hắn cũng không kịp rút ra đã mãnh liệt phun trào trong cơ thể y, bắn đến mức Phong Thiệu cảm thấy cơ thể mình sắp bị nhồi đầy.
Phong Bạch đâm chọc thêm mấy lần nữa mới ngừng lại, lúc này mới mềm nhũn nằm xuống nhưng vẫn không rút thứ ấy ra khỏi người Phong Thiệu, trên mặt hắn đều là biểu cảm vô cùng thỏa mãn.
“Thúc thúc người thật tốt, chỗ nào cũng tốt…” Phong Bạch ca ngợi, cúi đầu nhìn nơi nào đó vẫn còn đang liên kết của hai người, huyệt khẩu bị lấp đầy không ngừng chảy ra chất lỏng màu trắng sữa càng làm nổi bật lên màu đỏ của phần da thịt khi bị ma sát lâu, vô cùng tình sắc.
“Súc sinh…” Lần này làm vô cùng kịch liệt, lại thêm sự kích thích của thôi tình khiến Phong Thiệu chẳng còn hơi sức mà nói chuyện, khẽ nhắm mắt, trên mặt cũng lộ vẻ mệt mỏi.
Y cũng rất muốn đứng lên mắng hoặc tiếp tục dạy dỗ tên tiểu súc sinh này nhưng lực bất tòng tâm, đành phải nhắm mắt, mắt không thấy tâm không phiền.
Có điều vốn chỉ định nhắm mắt một chút nhưng không rõ là do quá mệt mỏi hay được tiểu súc sinh ôm khiến y cảm thấy an tâm mà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong mông lung, dường như y nghe thấy Phong Bạch đang lải nhải bên tai điều gì đó không rõ ràng nhưng vẫn khiến y đang ngủ mà khóe miệng khẽ cong lên.
Tỉnh lại lần nữa, vừa mở mắt đã đối diện với khuôn mặt tuấn lãng phóng đại của Phong Bạch cùng một đôi mắt màu vàng kim đang chăm chú nhìn thẳng mình, khiến Phong Thiệu bỗng nhiên có cảm giác y giống như một miếng thịt mỡ đang bị con mèo lớn này nhìn chằm chằm.
Điều này khiến lông tơ của y dựng thẳng theo bản năng, da đầu cũng run lên.
Mặc dù công hiệu của thuốc thôi tình khiến thần trí của y không được tỉnh táo như bình thường nhưng dù sao Phong Thiệu cũng là ma thể, còn có tu vi và tâm cảnh chống đỡ, không đến mức hoàn toàn bị mê hoặc.
Bởi vậy một màn kịch liệt kia về cơ bản vẫn tồn tại rõ ràng trong đầu y một cách trọn vẹn.
Kí ức liên quan đến việc tiểu súc sinh này làm phản vẫn còn vô cùng mới mẻ.
Phong Thiệu nheo mắt, miễn cưỡng hoạt động gân cốt, ngoại trừ tứ chi thì chỗ kia cũng vô cùng đau nhức, y nói:“Ta muốn tắm rửa.” Tuy rằng phù Tịnh Thân có thể thanh tẩy nhưng y thích cảm giác được tắm rửa sạch sẽ, thả lỏng.
“Được.” Phong Bạch cúi xuống muốn ôm khiến Phong Thiệu hơi ngây người, nhưng đúng là đối phương đã có thể ôm được y rồii.
Trong lúc hồi tưởng lại đứa nhỏ năm ấy mình còn ôm vào lòng thì Phong Bạch đã ôm y vào trong ngực, dáng vẻ cũng vô cùng thoải mái nhẹ nhàng.
Quả nhiên là trưởng thành rồi, Phong Thiệu có hơi cảm khái.
Y không giãy dụa, trên thực tế cũng chẳng muốn động đậy, Phong Bạch lại không phải người ngoài, muốn ôm thì cứ ôm đi.
Nơi này là một chỗ ở, hoặc nên nói là động phủ nhưng cũng chẳng có gì đáng nhìn.
Phần lớn tu giả đều bố trí động phủ trở thành một nơi cực kỳ thoải mái, hoặc là bày biện phong cách, hoặc cao nhã hoặc xa hoa, nhưng cũng có vài tu giả không để ý đến điều đó, giống như Kiếm tu của Côn Luân, tất nhiên, Thái Dần là một ngoại lệ.
Động phủ này của Phong Bạch có hơi hướng giống với Kiếm tu của Côn Luân.
Có điều nếu gọi là đơn giản thực dụng thì không đúng lắm, chẳng bằng nói là đơn sơ.
Ngoài mấy gian trúc xá với đồ dùng không tinh tế, phía bên trong cũng chẳng có gì ngoài một bộ bàn ghế đơn giản, còn không có đồ trang trí.
Thứ duy nhất có thể để vào mắt là chiếc giường gỗ khắc hoa Lê mà y vừa nằm.
Liếc mắt nhìn cảnh vật bên ngoài trúc xá khiến Phong Thiệu cảm thấy nơi này rất quen mắt, có hơi giống với gian trúc xá mà họ ở lúc còn trong bí cảnh âm tà.
Không ngờ đứa nhỏ này cũng rất biết hoài niệm, đối đãi với vật cũ trân trọng như thế, sao đối đãi với người cũ như y lại dám làm phản?
Trong lòng Phong Thiệu cảm thấy không vui.
Nơi tắm rửa cách hàng rào của trúc xá một khoảng, phía bên ngoài là rừng trúc thẳng tắp, trong rừng trúc có một ao nhỏ với làn nước vô cùng lạnh lẽo.
Tuy nhiên nóng hay lạnh chưa bao giờ là vấn đề gây phiền não cho tu giả, huống chi là linh căn hệ Hỏa như Phong Thiệu.
Y tùy tiện kháp ra một đạo pháp quyết liền thấy những ánh lửa đỏ rực lan ra mặt hồ.
Thứ này là Viêm Hỏa không thể dập tắt bằng nước bình thường, ngược lại còn đốt mặt hồ đến mức kêu “Xì xì” vang dội, trong nháy mắt Phong Thiệu đã ngâm mình dưới làn nước ấm.
Nước trong ao được làm nóng đang tỏa hơi thành những làn sương mù dày đặc lan tràn ra bốn phương tám hướng, vờn quanh da thịt mang theo cảm giác ấm áp, khiến cho người ta thoải mái không thôi.
Phong Bạch cũng ngâm mình bên cạnh Phong Thiệu, một tay đưa xuống xoa bóp cho y, một tay nâng cằm đối phương nghiêng đầu hôn lên.
Nụ hôn của hắn không bá đạo mà ngọt ngào triền miên, giống như muốn hòa tan Phong Thiệu.
Thế nhưng Phong Thiệu không bị hòa tan, bàn tay ở sau lưng lặng yên bấm kháp quyết niệm thần chú, đột nhiên y hung ác cắn một ngụm, mãi cho đến khi nếm được mùi máu.
Lúc Phong Bạch mở mắt, y lại như đang tán tỉnh mà liếm môi khiến hai mắt Phong Bạch lập tức nhiễm lên một tia tình sắc, bàn tay vốn chỉ xoa bóp thông thường cũng nhiễm lửa nóng.
Tuy nhiên lửa nóng chỉ tồn tại trong một chớp mắt bởi Phong Bạch nhanh chóng nhận ra có điểm không đúng, một tia ma khí mĩ vị từ đầu lưỡi truyền đến khiến hắn cắn nuốt theo bản năng.
Vậy nhưng ma khí này như đang chờ hắn nuốt vào, lập tức theo máu nhanh chóng lan ra khắp cơ thể.
Sau đó, mi tâm và đan điền giống như bị một bàn tay nhẹ nhàng phất qua, khiến hắn thất thần trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Phong Thiệu ra tay cực nhanh, bởi vì Phong Bạch đã có thể lấy được Trạm Lô kiếm phải đến giữa phim mới xuất hiện khiến y không thể xác định được thực lực của Phong Bạch hiện tại có giống với khi ấy hay không.
Thế nên y cố gắng dùng toàn lực, mượn máu của đối phương làm chất dẫn.
Ma chú vốn có thể khống chế người khác nhưng giờ phút này chỉ khiến Phong Bạch thất thần trong giây lát.
Nhưng vậy là đủ rồi, Phong Thiệu triệu hồi túi gấm của mình, ngay khi ngón tay của Phong Bạch khẽ nhúc nhích cũng là lúc y rút thừng Khốn Tiên ra, miệng ngâm pháp chú, bấm tay niệm thần chú trói chặt Phong Bạch vừa mới lấy lại được thần trí.
“Thúc thúc?” Môi mỏng của Phong Bạch khẽ nhếch, trong đôi mắt vàng là lửa giận phẫn nộ, linh lực cũng lặng yên ngưng tụ.
Ánh mắt kim sắc mang theo vài phần nguy hiểm nhưng Phong Thiệu lại chẳng cảm thấy đáng sợ.
Tiểu súc sinh này là do y một tay nuôi lớn, dù nay ánh mắt có biến sắc, tính tình có thay đổi thì cũng không có nghĩa y không thể dạy dỗ.
Phong Thiệu lên bờ, lấy một kiện pháp bào mặc vào, sau đó quay đầu lại, không nhẹ không nặng nói:“Ngươi còn biết ta là thúc thúc của ngươi à.” Nói