Lần này hôn xuống khó tránh lại gợi lên dục niệm, không chỉ Phong Bạch mà ngay cả Phong Thiệu cũng bị nhiệt tình của hắn châm lửa.
Có điều y vẫn nhịn được, đầu ngón tay đốt lên một ngọn lửa ném qua nhưng Phong Bạch lại chẳng thèm quan tâm, nâng tay hóa thành móng vuốt bóp chặt, ngọn lửa cũng biến mất.
Phong Thiệu nhìn thấy liền nhướn mày, nói:“Không tồi, có thể biến hóa một cách tùy ý.” Vì vậy y cũng muốn hỏi rốt cuộc trong năm năm này Phong Bạch đã đi những đâu, thương tích trên thân thể đã khỏi hết hay chưa, nếu khỏi hết rồi thì tốt, tu vi mới có thể tinh tiến…
Tuy rằng y có thể đoán được đại khái, dù sao cũng có nguyên tác làm chỗ dựa nên manh mối chính chắc chắn sẽ không thay đổi mà thứ thay đổi là trục thời gian.
Có điều vì để tính toán mọi chuyện ổn thỏa, y vẫn phải hỏi cho rõ ràng.
Về sau hai người cùng đi chung một con đường, không vuốt thuận không được.
Phong Bạch vốn đang vận sức chờ phát động thì bị đánh gãy, tuy không bằng lòng lắm nhưng thấy đối phương quan tâm mình thì tạm thời nhịn xuống.
Hắn đi lên từ dưới ao, tùy ý khoác một kiện áo choàng rồi nằm lên bãi cỏ cùng Phong Thiệu.
“Năm năm trước, ta bị trận pháp của Bích Ngọc truyền tống đến động phủ của ả ta…” Phong Bạch bắt đầu kể về những chuyện lúc trước.
Từ chuyện hắn làm cách nào để thoát khỏi giam cầm của Bích Ngọc sau đó trong lúc dưỡng thương bị người ta mang đi đến những chuyện tu luyện trong suốt năm năm này, hắn đều kể rõ ràng từ đầu đến cuối cho y nghe.
Có điều vẫn giản lược một vài chuyện mà hắn nghĩ không cần thiết phải để cho thúc thúc biết.
“Người nọ tự xưng Tử Hư, nói ta có thân thể Bạch Hổ được thượng thần ban ân, còn nói một đống lời nhảm nhí vô ích muốn giáo hóa gì đó, sau đấy lại truyền mấy quyển ngọc giản chứa công pháp tu luyện cho ta nói là giúp ích cho thân thể Bạch Hổ.
Cuối cùng còn muốn đem một viên linh châu xâm nhập xâm nhập linh đài của ta, nói là nó có thể giúp thần trí thanh minh, không sinh tâm ma, không còn vọng niệm…” Nói đến này, đôi mắt vàng của Phong Bạch hơi trầm xuống nhưng giọng nói lại vẫn bình bình như cũ.
Phần tình tiết này cũng giống như trong phim, lúc nhân vật chính gặp nguy cấp đã được Tử Hư ra tay cứu giúp sau đó còn truyền công pháp hỗ trợ thăng cấp… Có điều pháp châu kia là Tẩy Thần linh châu đúng không? Thứ đó mãi đến tận cuối cùng mới xuất hiện, khi thân hữu của Lữ Minh Tịnh đều đã chết hết, gia tộc và tông môn cùng bị huyết tẩy, bản thân hắn thì bị Thanh Thành đánh cho chỉ còn một luồng tàn hồn, tuy được Tử Hư cứu sống nhưng cũng mất hết hi vọng.
Khi đó, Tử Hư đã đem Tẩy Linh thần châu xâm nhập vào cơ thể của Lữ Minh Tịnh.
Dưới sự trợ giúp của linh châu, quả nhiên Lữ Minh Tịnh thân trí thanh tỉnh không còn bị tâm ma quấy nhiễu, từ đó ngộ được đại đạo, triệt để hóa thần, tu thành chính quả, ngăn cơn sóng dữ giúp tu chân giới, đánh đại ma đầu Thanh Thành tan thành mây khói.
Phong Thiệu quay đầu, hỏi:“Ngươi đã bị linh châu nhập thể?” Không quá giống, uy lực của linh châu kia vô cùng nghịch thiên, cho dù Phong Bạch không tiêu trừ thất tình lục dục, tâm cảnh thông thiên, cũng không thể nào biến một bé hổ đơn thuần đáng yêu thành một lão hổ giảo hoạt đầy tính toán ngập chấp niệm như thế này được?
Phong Bạch tà mi nhìn về phía Phong Thiệu, nói:“Không phải thúc thúc đã từng dặn đừng dễ tin người đấy thôi.
Sao ta có thể cho phép một kẻ không quen biết xâm nhập linh đài của mình được, ai biết hắn có dụng tâm kín đáo gì hay không?”
Phong Thiệu sửng sốt, những lời này thế mà lại được nói ra từ miệng của Lữ Minh Tịnh? Nguyên nhân chỉ bởi vì là do y dạy? Trong lòng Phong Thiệu nhất thời hơi phức tạp, đau lòng nói:“Bởi vậy ngươi không để Tử Hư xâm nhập linh châu này vào cơ thể?” Thật sự là phung phí của trời, thứ đó có bao nhiêu thuộc tính khủng!
Phong Bạch thản nhiên nói:“Trên đời này làm gì có bữa cơm miễn phí, ta lấy những ngọc giản kia đã là đủ rồi.” Miệng hắn nói nhẹ nhàng nhưng trong lòng lại u ám.
Kỳ thật hắn vẫn luôn cảm thấy hoài nghi nhưng chưa thể chứng thực được, bởi vậy không muốn nói ra khiến cho thúc thúc phải lo lắng.
Hơn nữa Tử Hư kia cũng không phải là người thường, mà thúc thúc lại là Ma tu…
Phong Thiệu vừa nghe những lời này thì không khỏi cảm thấy đáng tiếc, bởi vậy cũng nói rõ công dụng của linh châu kia với hắn.
Những điều y biết được không nhiều, lúc đóng phim cũng khá mơ hồ nên y nói lại cũng không quá rõ ràng, dường như còn mang theo một chút cảm giác thần bí.
Về phần giải thích tại sao y biết được thì y nói là do sư tôn của mình nghe được.
Vốn Phong Thiệu cứ nghĩ dùng những lí do này có thể đả động được Phong Bạch, dù sao cũng là người tu hành, có thể để tâm cảnh thông thiên, một khi tiến vào Hóa Thần kì thì Thiên Kiếp sẽ không còn là mối đe dọa nữa.
Ý tứ của y chính là chỉ cần tu vi được nâng cao thì sẽ không thể không được phi thăng.
Thế nhưng một thứ cám dỗ lớn đến vậy mà Phong Thiệu lại chẳng hề nhìn thấy chút động lòng và vẻ hối hận trên mặt Phong Bạch.
Phong Bạch nghiêng người lại đây, một tay nắm lấy lọn tóc đen trên vai Phong Thiệu, nói:“Thường nghe người đời nói, giang sơn dễ đổi, tại sao chỉ với một viên linh châu đã khiến trong thoáng chốc thần trí liền minh mẫn, ngộ được đại đạo? Thúc thúc có từng nghĩ tới không…” Hắn ngừng lại một chút, ánh mắt hơi lóe“Có lẽ không phải là linh châu gột rửa người đó, mà là linh châu thay thế người đó?”
Phong Thiệu nghe vậy thì ngây người, đúng là y chưa từng nghĩ đến khả năng này, hoặc nên nói là không thể tượng tưởng được, nhưng nếu xâu chuỗi tất cả các vấn đề thì không hẳn là không thể.
Hơn nữa càng nghĩ như vậy lại càng cảm thấy so với tịnh tâm thì điều này dễ giải thích hơn.
Suy cho cùng trong điện ảnh, lần tao ngộ kia của Lữ Minh Tịnh nếu nói là nhìn thấu trần đời cũng có thể, nhưng nếu nói là tính tình đại biến… Sẽ càng chính xác hơn!
Nghĩ như vậy khiến y thay đổi sắc mặt ngay lập tức, sau một lúc lâu mới khẩn trương mở miệng:“Tại sao ngươi lại có suy đoán như vậy, chẳng lẽ Tử Hư kia đã làm gì ngươi?”
Phong Bạch mặt không gợn sóng nghiêng đầu quét mắt nhìn y một thoáng, thấy trong mắt đối phương là lo lắng, vì thế chỉ nói:“Cũng không có gì, chỉ là ta không tin ông ta mà thôi.” Nói xong hắn lại tới gần Phong Thiệu rồi cắn nhẹ lên cằm của đối phương, nói:“Trên đời này ta chẳng tin ai, chỉ tin thúc thúc.”
Phong Thiệu sờ cằm, cười mắng một tiếng “Răng nanh của tiểu súc sinh.” Thật ra là đang nói ngọt.
“Đáng tiếc Tử Hư kia cũng không tin ta.
Ông ta thấy ta không muốn nhận linh châu thì cũng không bức ép, chỉ nói ta hung tính khó sửa sợ sẽ làm hại đến Cửu Châu.
Ông ta cũng nhìn ra ta nóng lòng muốn tăng tu vi và thực lực, lợi dụng công pháp để ta trảm yêu trừ ma vì chúng sinh, nói là do yêu ma làm ác, với thiên tính của ta, muốn ta rèn rũa tính tình tu dưỡng thiện niệm.
Khi giết đủ số lượng ông ta sẽ cho ta phần công pháp tieps theo.” Phong Bạch bình tĩnh nói.
Hắn không cảm thấy Tử Hư có âm mưu, nhưng ông ta không tính kế trái lại khiến hắn không an lòng.
Thúc thúc đã từng nói, vô sự hiến ân cần, không phải tặc chính là trộm.
Phong Thiệu nghe vậy thì kinh ngạc, không ngờ hóa thân của Tử Hư Chân Tiên còn có chiêu này, quả thật không phù hợp với hình tượng chẳng nhiễm khói lửa nhân gian của ông ta.
Trong nguyên tác Tử Hư không chỉ từng giúp đỡ Lữ Minh Tịnh mà nhân tiện cũng giúp luôn cả Hà Loan bên cạnh Lữ Minh Tịnh.
Tuy Hà Loan thông minh nhưng tâm tính đơn thuần thiện lương, nhận ân huệ một thì sẽ báo đáp gấp mười.
Lữ Minh Tịnh sớm chiều làm bạn với một đứa nhỏ như Hà Loan, tất nhiên tính cách sẽ có sự tương đồng, bởi vậy hoàn toàn không phòng bị Tử Hư.
Đâu có giống như Phong Bạch luôn dò