Editor: HakuYenBeta: Tân SinhVào mùa đông, thời điểm mặt trời lên cao, ra cửa sẽ đỡ lạnh hơn rất nhiều, vì vậy mọi người đều tận dụng thời gian này để giặt giũ hoặc đi nhà hàng xóm tám chuyện.Ở cửa nam kinh thành, bốn chiếc xe ngựa vững chắc từ từ đi tới và hướng thẳng ra vùng ngoại ô.Trong xe ngựa đằng trước, Sở Tường đẩy bức màn ra, thấy cây dương hai bên đường đất đã sớm bị gió lạnh thổi hết lá cây, phía dưới gãy rụng rất nhiều cành khô, lấp kín cả gốc, những cành cây phía trên thì phủ đầy tuyết, thấp thoáng còn có bóng vài tổ chim, một khung cảnh bình yên giữa bầu trong xanh bao la khiến lòng người thật sảng khoái."Bên ngoài gió lớn, cẩn thận kẻo cảm lạnh." Đại phu nhân dịu dàng nhắc nhở.Sở Trường nhã nhặn thủ lễ, chẳng qua chỉ tò mò một chút, nhưng vừa nghe mẫu thân khuyên bảo, bèn buông bức màn xuống, ôm lò sưởi cầm tay nói: "Nương, trước đây có nghe nói qua loại bệnh tình của tỷ tỷ chưa? Con đã đọc sách về y thuật trong thư phòng của cha, từng gặp qua chứng bệnh này, có người chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian thì có thể nhớ ra rồi, nhưng có người phải tốn đến mấy năm, mười mấy năm, hoặc thậm chí là cả đời cũng không thể khôi phục."Nàng và Sở Hạm, Sở Hoằng đều sinh cùng một năm, Sở Hạm sinh tháng năm, Sở Hoằng tháng tám, còn nàng là tháng mười, nên mới gọi Sở Hạm là tỷ tỷ.
Có điều Sở Hạm tính tình quái gở, nhìn ai cũng nghĩ người ta muốn hãm hại mình, do vậy thường ngày Sở Tường cũng không thường xuyên qua lại, nhiều lắm cũng chỉ vào những dịp lễ tết, cả nhà cùng ăn bữa cơm đoàn viên, gặp mặt mới nói chuyện vài câu mà thôi, hoặc những khi vô tình chạm mặt trong hoa viên.
Bởi vì tính cách không hợp, nên quan hệ còn không bằng những tỷ muội khác họ khác.
Thế nhưng dù sao cũng có quan hệ huyết thống, nên vừa nghe nói Sở Hạm mắc bệnh lạ, Sở Tường liền đọc sách y thuật để tìm hiểu."Ta cũng chỉ nghe nói qua mà thôi." Đại phu nhân thoáng nhìn đến trang sức bằng mã não màu hồng trên lỗ tai nữ nhi, cười hỏi: "Sao không đeo bông tai nạm hồng bảo thạch tổ mẫu con vừa mới mua cho?"Sở Tường bất đắc dĩ đáp: "Nương biết rồi còn hỏi."Đại phu nhân vô cùng tự hào: "Vẫn là nữ nhi của ta thật ngoan, biết nhường cho tỷ tỷ."Nha đầu Sở Hạm kia, đáng thương lại cũng thật đáng giận, lỗi lầm là do phụ thân của con bé gây ra, thế nhưng con bé lại làm như thể cả thiên hạ đều có lỗi với mình, thậm chí còn không chấp nhận được việc người khác ăn mặc đẹp hơn bản thân.
Tam phòng Sở Dung thì mặc kệ nàng, chính mình thích trang điểm như thế nào thì cứ trang điểm như thế ấy, nhưng nữ nhi của bà lại rộng lượng hơn nhiều, không cùng đường tỷ muội so đo.Trong lúc nói chuyện, bà tử bên ngoài xe chợt báo: "Phu nhân, đã gần đến nơi."Lại đi thêm một đoạn thời gian khoảng một chén trà, xe ngựa mới ngừng lại.Đại phu nhân xuống xe trước, khi Sở Tường được nha hoàn đỡ xuống xe, thì phía sau tam phu nhân cũng đã đi tới, thân thiết oán trách Phương thị ra cửa chào đón: "Đều tại tỷ đấy, một hai phải mang Hàm Hàm tới thôn trang để dưỡng bệnh, hại ta ngày mùa đông còn phải đi xa như vậy."Trước khi gả đến Sở gia, bà và Phương thị là bạn thân chi giao, tình tình của bà lại vốn hóm hỉnh nghịch ngợm, bởi vậy nói chuyện cũng không thèm khách khí.Phương thị trừng bà: "Ta đâu có bảo muội tới."Nói xong lướt qua bà đi tới nói chuyện cùng đại phu nhân, "Trời lạnh như vậy, còn phiền phu nhân phải tự mình đi một chuyến."Đại phu nhân thở dài: "Hạm Hạm gặp phải đại nạn như vậy, ta cùng lão thái thái đều đau lòng cho nàng, Hạm Hạm đã nhớ ra được gì chưa?"Thần sắc Phương thị buồn bã, lắc lắc đầu, phát hiện không khí thay đổi, lập tức gọi Sở Tường đến bên người, thân mật cầm tay nàng, "Tường Tường lạnh không, đi, theo mợ vào phòng cho ấm nhé.""Tạ ơn mợ." Sở Tường ngoan ngoãn nói lời cảm tạ.Tam phu nhân đi bên cạnh Phương thị, nhẹ giọng thay nữ nhi nhà mình giải thích: "Dung Dung ngày hôm qua còn nói muốn cùng ta tới, thế nhưng buổi tối đột nhiên lại đến nguyệt sự, tỷ cũng biết thân thể con bé luôn luôn không tốt, vì vậy ta liền bảo con bé ở