Editor: HakuYenBeta: Tân SinhMột người có tính tình gì, đôi khi chỉ cần nhìn vào đôi mắt là có thể nhận ra được, chỉ bằng khoảnh khắc tiếp xúc ngắn ngủi như vậy, Sở Tưởng đã đủ để xác định, vị tỷ tỷ này của nhị thúc thật sự là bị mất trí nhớ, chẳng những không nhớ được gì, mà cả con người nàng dường như cũng thay đổi, vẫn là khuôn mặt kia, nhưng vì Sở Tường đã quen thuộc với tính tình trước đây của nàng, do vậy nhìn thấy nàng như bây giờ, cảm giác giống như là hai người khác nhau.
Cái gì cũng quên, không phải rất đáng thương sao?Sở Tường nhìn Hàm Châu cười một cái, quan tâm hỏi: "Trán của tỷ tỷ còn đau không?"Âm thanh nàng mềm nhẹ, Hàm Châu theo bản năng cũng mỉm cười: "Không đau, phiền muội muội phải lo lắng rồi.
"Nụ cười này phản phất giống như nụ hoa nở rộ, Sở Tường sửng sốt, trước kia nàng luôn cảm thấy Tam muội Sở Dung mới là tỷ muội đẹp nhất, thế nhưng lúc này đại tỷ tỷ không trang điểm, để mặt mộc, vậy mà còn xinh đẹp hơn Tam muội vài phần.
Đại phu nhân tam phu nhân cũng xem đến ngây người.
Hàm Châu bị các nàng nhìn chằm chằm nên có chút ngượng ngùng, A Tuân đột nhiên hắt xì, phía dưới mũi xuất hiện một cái bong bóng thật lớn.
Sở Tường phì cười, nàng vẫn luôn thích đường đệ này, chỉ tiếc Sở Hạm bảo bọc quá gắt gao, không dễ dàng cho người khác thân cận A Tuân.
"Bong bóng lớn như vậy, buổi tối không cần phải đốt đèn trong phòng rồi.
" Tam phu nhân cười trêu ghẹo, móc khăn ra muốn giúp A Tuân lau nước mũi.
A Tuân quay đầu cự tuyệt, mặt hướng về tỷ tỷ, quay ót về phía mọi người.
Tam phu nhân có điểm xấu hổ, thời điểm Hàm Châu giúp A Tuân lau nước mũi, nàng cười mắng: "Tên tiểu tử thúi A Tuân này, vẫn cứ sợ người lạ như vậy.
"A Tuân dứt khoát ghé vào trong lòng ngực tỷ tỷ không đứng dậy, một tay ôm tỷ tỷ, một tay sờ lên chăn thiêu phượng hoàng, người khác không nhìn tới, nhưng Hàm Châu thì thấy được, tiểu gia hỏa miệng dẩu lên cao, hiển nhiên là không thích trong phòng có nhiều "Người ngoài" thế này.
Phương thị đã quen thuộc tính tình cháu ngoại trai, liền cười mời đại phu nhân tam phu nhân đi qua thượng phòng, "Một đường xa xôi tới đây, cùng uống một li trà cho ấm người trước đã, Tường Tường cứ ở lại bên này nói chuyện với tỷ tỷ nhé.
" Đại phu nhân xuất thân dòng dõi thư hương, Sở Tường từ nhỏ đã chịu sự dạy dỗ của mẫu thân, tri thư đạt lý, Phương thị cảm thấy nàng cùng Hàm Châu hẳn là có thể tâm đầu ý hợp.
"Lúc trước Hàm nha đầu hôn mê bất tỉnh, hung hiểm vạn phần, hiện tại Hàm nha đầu đã thoát khỏi tai kiếp, ngày mai ta định đi chùa Cửu Hoa dâng hương.
.
"Các trưởng bối đi ngày càng xa, giọng nói của Phương thị từ từ nhỏ dần.
Sở Tường nhìn ra bên ngoài, hỏi Hàm Châu: "Tỷ tỷ còn nhớ chùa Cửu Hoa không? Đó là ngôi chùa lớn nhất kinh thành, đi đến nơi đó cầu khấn rất linh nghiệm.
""Không nhớ rõ.
.
" Vẻ mặt Hàm Châu mờ mịt, thấy Sở Tường còn đang đứng, vội nói: "Muội muội đến đây ngồi trên giường đất đi, ở đây rất ấm áp.
"Sở Tường không khách khí, cởi giày thiêu, đến ngồi gần Hàm Châu.
Vừa ngồi xuống, nhìn đến A Tuân đang làm đà điểu rút vào người tỷ tỷ, nàng nhịn không được chọc chọc mông nhỏ của thằng bé, "Con lợn nhỏ của ai đây nhỉ? Tại sao lại không có cái đầu thế này?"Mông bị chọc, A Tuân vụng về từ trên người tỷ tỷ bò qua, tránh ở bên hông tỷ tỷ, không muốn cho người khác nhìn thấy.
Đứa bé trốn người thôi mà cũng có thể đáng yêu đến vậy, Sở Tưởng cười nhìn cậu bé.
Hàm Châu cúi đầu dỗ đệ đệ: "A Tuân sao lại trốn rồi? Nhị tỷ tỷ nói đệ là tiểu trư, đệ trả lời cho Nhị tỷ tỷ biết đi, đệ có phải tiểu trư hay không?""Đệ không phải tiểu trư!" A Tuân trốn ở sau