Editor: Lan NgọcBeta: Tân SinhKhi bị Sở Khuynh đột nhiên ôm lấy, cả người Hàm Châu trở nên cứng đờ, Sở Khuynh cũng nhận thấy được sự kháng cự của nữ nhi mình, liền vội vàng buông tay ra.Cứ từ từ đi, bởi vì ông có thời gian, chỉ cần ông đối xử tốt với tỷ đệ bọn họ thì sớm muộn gì hai đứa trẻ cũng sẽ thân thiết với ông.Nữ nhi cũng đã gần như dỗ dành được, Sở Khuynh nhìn về phía tiểu nhi tử còn đang quay lưng về phía ông.Đây là nhi tử duy nhất của hắn, lúc mà có đứa nhi tử này thì tuổi của ông cũng đã lớn rồi, Sở Khuynh làm sao lại không thích chứ?"A Tuân sao không quay lại nhìn phụ thân?" Sở Khuynh cúi đầu xuống gãi gãi đỉnh đầu nhi tử.A Tuân thấy ngứalại hướng vào lồng ngực của tỷ tỷ cọ cọ.Hắn sợ phụ thân.Hàm Châu cũng sợ Sở Khuynh tức giận, vừa định khuyên nhủ đệ đệ, Sở Khuynh thấy vậy liền ngăn nàng lại, lấy từ ống tay áo ra một cây ná làm bằng gỗ thông với gân bò, nhẹ nhàng cọ cọ trên đầu của A Tuân, "A Tuân gọi phụ thân một tiếng, phụ thân sẽ cho con cái ná này."A Tuân cũng có cái ná nên cũng không thấy hiếm lạ gì, vẫn như cũ không để ý tới.Sắc mặt của Sở Khuynh hơi thay đổi.Hàm Châu sợ đến mức cũng không dám thở lớn, mấy người nghe trộm bên ngoài bức màn đều thầm rơi mồ hôi, Phương thị là người căng thẳng nhất, lo lắng đến mức đầu vô tình chạm vào rèm cửa.Sở Khuynh thấy rèm cửa khẽ nhúc nhích, biết những người ở Chu gia đang ở bên ngoài nghe lén, liền sờ sờ đầu A Tuân, quyết định trên đường đi khi chỉ còn ba người mới tiếp tục dỗ nhi tử.
Cất ná đi, Sở Khuynh đứng dậy, xem xét đồ đạc trong phòng rồi nói với Hàm Châu: "Đi thôi, chúng ta về nhà, không cần mang theo bất cứ thứ gì ngoại trừ những đồ vật bên người."Khi ông không có ở nhà, nên nữ nhi phải ở nhà cữu cữu.
Không quan trọng nữ nhi đã ở bao lâu, nếu ông đã trở về, tất nhiên ông phải đưa nữ nhi trở về nhà.Nói xong ông đứng dậy đi ra ngoài để dành thời gian cho nữ nhi thu dọn.Phương thị và những người khác nhanh chóng tản ra, khi Sở Khuynh đi ra, Phương thị chỉ vào Như Ý, Tứ Hỉ, nói một cách rất ân cần: "Nha hoàn trước đây của Hàm nha đầu chăm sóc chủ nhân không tốt.
Nên ta đã đuổi đi.
Đây là hai nha hoàn mới do Hàm nha đầu chọn, tên là Như Ývà Tứ Hỉ, đã ở bên cạnh nàng chăm sóc một tháng, rất là ổn thỏa."Sở Khuynh nhìn về phía hai nha hoàn."Nô tỳ gặp qua Hầu gia." Như Ý thì mắt nhìn xuống, còn Tứ Hì thì rất cung kính, không hề tỏ ra rụt rè.Sở Khuynh bất mãn nói: "Các ngươi còn ở đây làm gì vậy? Sao không vào giúp đại cô nương thu dọn đồ đạc?"Tuy lời ông nói không dễ nghe, nhưng lại thuận theo sự sắp đặt của Phương thị.
Ông biết đã làm hai phu thê Chu Dần tức giận, nhưng ông cũng biết rằng họ sẽ không làm hại nữ nhi mình, nếu đã hầu hạ một tháng, bây giờ mà đổi người mới, nữ nhi một lần nữa sẽ phải làm quen lại.Trong nhà người khác, Sở Khuynh càng giống chủ nhân hơn, không chờ đám người Phương thị chiêu đãi thì đã tự ngồi xuống giườn, rất giống một thần núi.
Nhìn thấy hai con chó con nhàn nhã đi dạo trong phòng, Sở Khuynh hỏi Chu Văn Gia: "Đây là con chó của ngươi?"Chu Văn Gia tuy không thích Sở Khuynh cho lắm, nhưng đối mặt với vị tướng quân anh hùng nhất của Đại Lương, hắn cũng không biểu hiện ra.
Hắn khách khí trả lời, ở trong giọng còn có một chút tia chán ghét: "Không phải, màu đen là của A Tuân, màu vàng thuộc về A Ngưng."Ánh mắt Sở Khuynh nhìn vào một cô nương xa lạ đang đứng ở bên kia, nhìn thấy Ngưng Châu có đôi mắt hạnh rất giống với thê tử và nữ nhi của ông.Ngưng Châu thấy Sở Khuynh đang nhìn