Editor: Lan NgọcBeta: Tân SinhSở Khuynh có khi nào mà bị một tiểu bối tráo phúng như thế, ông nhấc chân định đạp hắn, ai ngờ động tác của Trình Ngọc nhanh hơn, hắn lắc mình tránh đi.
Chỉ trong một cái chớp mắt, hai người nhanh chóng động thủ với nhau, khi ra quyền, làm cho áo choàng bay bay sột soạt, tuyết ở xung quanh dù là trên không hay dưới đất đều bay tán loạn.Hàm Châu vì khẩn trương mà phát run, A Tuân trực tiếp ngẩng đầu lên khóc, "Đừng đánh biểu ca của ta!"Động tác của Sở Khuynh bỗng nhiên cứng đờ.Khi hai tháng trước chia tay với hắn nhi tử cũng đã khóc, lúc này mới vừa gặp mặt, nhi tử lại khóc.Đang thất thần, thì nắm đấm của Trình Ngọc đã ở trước mắt ông, Sở Khuynh lập tức né sang một bên, siết chặt cổ tay Trình Ngọc, hất mạnh rồi lùi lại và nói: "Quên đi, hôm nay không cùng ngươi so đo.
Ngày khác ta và ngươi cùng luận võ, khi đó ta sẽ không hạ thủ lưu tình."Ở Kinh Thành, nỗi phiền muộn đầu tiên của ông là Chu gia, phiền muộn thứ hai chính là phụ tử Tĩnh Vương, nếu không phải Tĩnh Vương Trình Kính Vinh hảo hảo chiếu cố vương phi của mình, làm chết đi cô cô và nãi nãi của Chu gia, sau đó là thê tử đã mất của ông, và làm cho trong phủ không có người hậu trạch.Bởi vì giận chó đánh mèo với Trình Kính Vinh và biết được Trình Kính Vinh không thích Trình Ngọc, Sở Khuynh cũng muốn quan tâm đến cháu trai của mình một chút, không nghĩ rằng Ngọc Trình lại không biết điều, khi nhìn thấy ông, hắn thậm chí một tiếng thúc cũng không gọi, cứ một tiếng Hầu gia, hai tiếng cũng Hầu gia.
Sở Khuynh mỗi lần nhìn thấy hắn lại muốn đánh một trận."Ta sẽ bồi Hầu gia bất cứ lúc nào." Trình Ngọc không sợ hãi chút nào, xoay người đến chỗ A Tuân.Hắn càng đi càng gần, Hàm Châu cụp mắt xuống.Trình Ngọc không nhìn nàng, đem A Tuân ôm vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành: "A Tuân đừng khóc, trời lạnh, nếu khóc thì mặt sẽ bị nhăn.""Hắn đánh huynh.." A Tuân nằm trên vai biểu ca.
Thút tha thút thít nói.Trình Ngọc thích nhất chính là tiểu gia hỏa mà hắn bảo hộ, tiểu thúc và tiểu thẩm cũng đối tốt với hắn, nhưng chỉ có ngôn ngữ trẻ con của A Tuân mới làm cho tận đáy lòng cảu hắn cảm thấy ấm áp."Hắn không đánh lại ta, A Tuân đừng sợ." Không nghĩ sẽ nghe thấy hắn đi dỗ dành đứa trẻ, lau nước mắt cho A Tuân xong, Trình Ngọc gật đầu với hai phu thê Chu Dần, trước ôm A Tuân đi ra ngoài, mà Sở Khuynh lại không cao hứng.
Sợ nhi tử sẽ khóc, chỉ có thể nhìn nhi tử ruột của mình bị người khác ôm đi.Những người phía sau cũng lại nhấc chân lên.Phương thị trầm giọng trấn định Hàm Châu: "Đừng sợ, bọn họ thường như vậy.
Nhìn thì nguy hiểm chớ chưa từng có ai thực sự bị thương."Chỉ là không biết cháu ngoại trai công phu hảo, hay là Sở Khuynh không có toàn lực đối phó.Hàm Châu nhìn những dấu chân lộn xộn do hai người để lại trên tuyết khi họ động thủ, trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi.Ra ngoài rồi, Hàm Châu và mọi người Chu gia từ biệt, khi chuẩn bị lên xe ngựa, Chu Văn Gia muốn đỡ nàng lên, nhưng Sở Khuynh đã kéo nàng sang một bên, ông tự dìu nàng lên xe ngựa.
Tư thế đỡ người lên xe ngựa cũng giống như người khác, một tay ông nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hàm Châu, tay còn lại ôm eo nàng, Hàm Châu mím môi, không ngừng tự nhủ đây là phụ thân nàng và cho dù giả cũng là phụ thân.Cách đó vài bước, Trình Ngọc nhìn chằm chằm bàn tay hai người đang nắm chặt, ánh mắt đột nhiên thay đổi.Hắn không ngờ rằng Sở Khuynh sẽ đột nhiên ân cần với nữ nhi, cũng không ngờ hai người lại có tiếp xúc thân thể, hôm nay chính là ở trước mặt hắn, khi đến Vân Dương Hầu phủ, thì hắn sẽ không nhìn thấy, Sở Khuynh sẽ làm gì nàng? Còn nàng, trong lòng nàng sẽ nghĩ như thế nào?Đang suy nghĩ, Trình Ngọc lại nghĩ đến chuyện phong lưu của Sở Khuynh.
Điều thú vị nhất đối với những người rảnh rỗi ở Kinh Thành là chuyện của trưởng công chúa Thọ An, hoàng muội của Hoàng đế Minh Đức, hoàng đế Minh