[Nhìn tất cả mọi người đều thâm tình như nhau]
***
Cô chia tay Triệu Yên Mặc là khi đang đi từ đường Tú Xuân về nhà.
Triệu Yên Mặc gọi điện thoại đến trách mắng Hướng Dụ, anh ta mắng cô rời đi trước như vậy khiến anh ta không còn mặt mũi nào cả.
Gió đêm ẩm ướt, Hướng Dụ hít một hơi thật sâu, lời nói ra nhẹ bẫng, thậm chí còn mang theo cả sự dịu dàng thương hại: "Triệu Yên Mặc, chúng ta chia tay đi!"
Cô nói chia tay không phải vì đang hờn dỗi, cũng không nói với anh ta nguyên do gì dẫn đến đoạn tình cảm này không thể tiếp tục được nữa.
Triệu Yên Mặc gọi lại cho cô mấy cuộc điện thoại, nhưng Hướng Dụ đều tắt máy không nhận.
Cứ coi như là cô nhỏ mọn đi, những bất mãn những buồn đau mà Triệu Yên Mặc để cô phải trải qua giờ đây cô cũng muốn trả hết lại cho anh ta.
Trong các bộ drama chẳng phải đều có những loại tình tiết đó sao:
Nhân vật phản diện dùng súng hoặc dùng dao chĩa thẳng về phía nhân vật chính, đầu tiên là ngửa mặt lên trời cười thật lớn, sau đó nói: "Hôm nay để cho mày biết thế nào là cái chết!"
Hậu quả cuối cùng của việc làm đó thường thường đều là nhân vật phản diện bị gϊếŧ chết.
Đến mức mà Hướng Dụ luôn cảm thấy những nhân vật phản diện đó chết là do nói quá nhiều, mà lòng dạ cũng chẳng đủ ác độc.
Tại sao lại để người ta biết thế nào là chết chứ?
Mờ mịt không rõ ràng chẳng phải sẽ khiến người ta càng suy sụp hơn sao?
Trong không khí là sự lạnh lẽo sau mưa, ba lô của Hướng Dụ bị bằng tốt nghiệp chọc lòi ra cả một góc nhọn, cứ bước được một bước là cái góc nhọn đó lại chọc vào giữa eo.
Trong lòng cô ôm khư khư một chiếc áo sơ mi màu đen, mơ hồ có thể ngửi được mùi thơm nhè nhẹ lưu lại trên vải vóc.
Người đàn ông đó nói: "Kê xuống dưới ngồi đi, dưới đất lạnh lắm."
Nói xong liền buông tay, chiếc áo sơ mi mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp cứ thế rơi xuống cánh tay và đầu gối cô.
Cũng chính vào lúc đó, di động của người đàn ông lại vang lên, anh vừa hút thuốc vừa nghe điện thoại vừa rời đi.
Đương nhiên Hướng Dụ sẽ không kê chiếc áo sơ mi đó xuống để ngồi, cô cảm thấy vô cùng khó hiểu trước hành động đó của anh.
Cô nghĩ anh nhận điện thoại xong có lẽ sẽ quay lại để nói rõ mục đích của hành động này.
Hành động của con người chắc đều phải có mục đích gì đó đúng chứ?
Giống như Triệu Yên Mặc ngày ngày ăn nằm trên bàn rượu với đám bạn không ra gì với mục đích đạt được tương lai rộng mở nào đó ở thành phố Đế Đô.
Mà cô lựa chọn chia tay bởi vì cách hiểu về 'yêu' và 'nỗ lực' của hai người họ không giống nhau.
Hướng Dụ ôm chiếc áo sơ mi đứng ở chỗ cũ đợi rất lâu nhưng cũng không đợi được người đàn ông đó quay lại.
Anh cư thế tùy ý đưa chiếc áo sơ mi này tặng cho một người lạ như vậy sao?
Chỉ bởi vì muốn để người lạ kê xuống dưới ngồi cho khỏi lạnh?
Thế rồi sau đó Hướng Dụ trong lúc bụng đau quằn quại đã nghĩ rằng có lẽ hành động này đối với anh mà nói có khi rất bình thường, bình thường giống như cho một con mèo hoang chui từ trong bụi cỏ ra ngoài một cây xúc xích thơm ngon vậy.
Nhưng dù sao chiếc áo sơ mi này không phải là xúc xích, logo ở đằng sau cổ áo là giá cả được thêu một cách sắc nét.
Sau khi quay về ký túc, Hướng Dụ bị cảm lạnh dẫn đến sốt cao.
Mấy hôm liền nhiệt độ cơ thể cô liên tục lên đến 38 độ hơn, trong cơn sốt cao đó cô đã tiễn biệt tất cả các bạn cùng phòng, và cũng trong nhiệt độ khiến toàn thân người ta bất lực này cô đã nằm mơ thấy người đàn ông đưa cho cô chiếc áo sơ mi đó.
Tới khi hạ sốt, mọi thứ liên quan đến Triệu Yên Mặc cũng đã theo cơn sốt cao cuốn đi hết.
Chỉ để lại một sự tiếc nuối không mấy tình nguyện thừa nhận mà thôi.
Tối đó nếu không phải vừa đau bụng kinh vừa chia tay, thì có lẽ cô có thể sẽ cảm nhận được sự rung động lâu lắm rồi mới có lại.
Triệu Yên Mặc vẫn liên tục gọi điện thoại đến, còn nhắn rất nhiều tin nhắn trên wechat cho cô.
Chỉ có điều lúc Hướng Dụ sạc đầy pin điện thoại, nhìn thấy tin nhắn cùng hàng loạt cuộc gọi nhỡ đã là chuyện của mấy hôm sau rồi.
Trong wechat hiển thị đi hiển thị lại một câu chất vấn, Triệu Yên Mặc hỏi Hướng Dụ lúc trước cô nói sẽ đưa anh ta đến gặp Đường Dư Trì có phải là thật không?
Hướng Dụ xóa nick Triệu Yên Mặc, sau đó gọi một cuộc facetime cho người bạn từ nhỏ của cô là Đường Dư Trì.
Đường Dư Trì là con nhà giàu chính hiệu chứ không phải là kiểu giàu nửa vời như nhà Hướng Dụ, thật sự rất giàu, giàu tới mức tiêu mãi không hết ấy.
Từ ngày học mẫu giáo đã được đeo ba lô nhãn hiệu cao cấp.
Facetime rất nhanh đã được kết nối, khuôn mặt non choẹt của Đường Dư Trì xuất hiện trên màn hình di động.
Anh ấy vừa mở miệng là cái miệng lưỡi ngoa ngoét nói không ngừng: "Gọi cho cậu mấy lần mà toàn thấy tắt máy, mình còn tưởng cậu thất tình đến mức nghĩ không thông, đã trở thành thi thể nằm tận dưới đáy sông rồi chứ!"
Hướng Dụ bật cười: "Không có chuyện đấy đâu!"
Đường Dư Trì phì một tiếng trong điện thoại, cách một màn hình cũng không quên làm tổn thương cô: "Nếu cậu thật sự nghĩ thông thì sao lúc ban đầu lại chọn Triệu Yên Mặc? Vừa nhìn đã thấy chẳng đáng tin cậy gì!"
Mấy giây sau anh ấy lại căn dặn cô: "Chia tay cũng chia tay rồi, cậu đừng có mà nghĩ đến việc quay đầu lại ăn cỏ cũ đấy nhá! Mấy hôm nay chắc Triệu Yên Mặc không ngừng làm phiền cậu đúng không? Cậu kệ xác cậu ta đi!"
Hướng Dụ nhớ đến lời chất vất của Triệu Yên Mặc trong wechat, đột nhiên bật cười: "Cũng không đến mức gấp gáp liên lạc với mình, nhưng mà cậu ta có vẻ muốn gặp cậu hơn đấy!"
Đoạn tình cảm đi đến ngày hôm nay, những tin nhắn và cuộc gọi nhỡ muốn níu kéo của bạn trai cũ, không biết anh ta là không biết con người thật của Hướng Dụ hay là không biết quan hệ nhân sinh giữa người với người của Hướng Dụ.
Đường Dư Trì nghe xong thì cười ngặt nghẽo, không che giấu nổi vẻ thích thú trên nỗi đau của người khác: "Loại người như Triệu Yên Mặc, vừa nhìn đã biết cậu ta bị mấy thứ độc hại như quan hệ quan trọng hơn nỗ lực,... tẩy não lâu rồi. Mình chả nói với cậu từ sớm rồi còn gì."
"Đã bảo cậu phải học hành cho đàng hoàng mà cậu có nghe đâu, cuối cùng vẫn bị ném qua tận bờ bên kia đại dương đó thôi!"
"Chuyện cũ bao năm rồi cậu còn muốn nhắc lại đến khi nào nữa hả?"
Đường Dư Trì không muốn nhắc đến chuyện anh ấy thi đại học được 200 điểm rồi bị bố mẹ tống ra nước ngoài, vậy nên nhanh chóng đổi chủ đề: "Mình thấy cậu thất tình mà vẫn tự do tự tại quá đấy, lại còn biết mua đồ hàng hiệu cho bản thân nữa!"
Hướng Dụ nhìn theo ánh mắt của Dường Dư Trì nhìn ra phía sau, nhìn thấy chiếc áo sơ mi đen đang được treo trên móc áo.
Dấu vết sinh hoạt trong ký túc cũng chẳng còn nữa, áo sơ mi treo ở trên cửa tủ cũng tự nhiên trở nên nổi bật hơn.
Cô có một cảm giác vô cùng áy náy với chủ nhân của chiếc sơ mi này, dù sao chia tay là bọn họ, nhưng cô và Triệu Yên Mặc đều không hề tổn thất chút nào. Chỉ có người đàn ông lạ mặt đó, trong cơn mưa đêm để tỏ ra một chút dịu dàng mà đã bỏ đi luôn chiếc