[Rất khó để nói anh không có ý đồ xấu]
***
Hành trình của Hướng Dụ hoàn toàn bị đảo loạn, trong thành phố rộng lớn này không nơi nương tựa, nói cô không hoảng hốt chắc chắn là nói dối.
Đó là sự hoảng hốt lo sợ khi bản thân sắp sửa phải lang bạt nơi đầu đường xó chợ, cố gắng che giấu hết những xấu hổ ngượng ngùng mà người thiếu nữ vốn có, thế rồi sau đó nghĩ nghĩ, có lẽ đây chính là sự an bài của ông trời.
Bên trong đại sảnh khách sạn treo một chiếc đèn chùm pha lê cỡ lớn, vô cùng rực rỡ lộng lẫy, khiến người ta trong phút chốc không còn nhớ tới trận mưa bão cuồng phong ở bên ngoài cửa sổ. Bầu trời lúc này giống hệt với quang cảnh lúc bốn năm giờ sáng vào mùa đông, bước vào chập tối dần dần vơi bớt đi ánh nắng.
Điệu nhạc êm dịu hòa quyện với mùi hương độc quyền có trong khách sạn, đó là bản nhạc Barcarolle của nhạc sĩ Tchaikovsky, cùng với hương cam ấm áp tỏa ra từ trong lò nướng.
Trong giai điệu quen thuộc, Hướng Dụ liên tưởng đến một bộ phim điện ảnh Hàn Quốc từ rất lâu về trước, lúc đó Jun Jihyun cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi đầu, xinh đẹp đơn thuần, trong bộ phim đóng vai một nhà họa sĩ có tính cách đáng yêu, trong một sự tình cờ mà đến cả cảnh sát lẫn sát thủ đều đã đem lòng yêu say đắm cô ấy.
Kết cục thảm thiết không một ai sống sót, toàn bộ được hỏa táng trong tiết tấu của bản nhạc Barcarolle này.
Trong một bản nhạc piano buồn bã như vậy, người đàn ông ở phía đối diện tay kẹp điếu thuốc chỉ chỉ vào Hướng Dụ, thờ ơ hỏi: "Có phải chúng ta quen nhau không?"
Hành động nhét thứ gì đó vào trong đầu lọc thuốc lá của anh và một mùi trầm hương vấn vít trong làn khói đã khiến Hướng Dụ có đôi phần hoài nghi.
Chỉ là cô nhất thời cảm thấy khó tin, người đàn ông chỉ có duyên gặp một lần ở đường Tú Xuân cách xa nơi đây hơn 1500km lại trùng hợp đến mức đều bị kẹt lại ở trong một khách sạn với cô.
Ánh mắt của người đàn ông rơi trên mặt cô, nói thật lòng ánh nhìn chăm chú nghiêm túc đó của anh đổi thành ai khác cũng đều sẽ đỏ ửng mặt, sau đó theo bản năng tìm cách né tránh.
Nhưng Hướng Dụ lại không như vậy, cô chỉ mỉm cười rồi nắm lấy một góc của chiếc áo sơ mi: "Chúng ta không quen nhau, nhưng lúc trước anh đã từng giúp tôi."
Cô nói xong, người đàn ông gật gật đầu như sáng tỏ, ngón trỏ và ngón giữa cầm điếu thuốc lên ngậm vào giữa môi.
Anh nhìn người nhân viên tiếp tân, hất hất cằm: "Cô ấy gặp vấn đề gì vậy?"
Từ kiểu tóc quần áo đến cách trang điểm của nhân viên khách sạn đều giống với tiếp viên hàng không, tóc được búi gọn ra đằng sau, trên mặt lúc nào cũng treo một nụ cười lịch sự nhã nhặn.
Khi được người đàn ông hỏi, nụ cười của nhân viên gần như cứng lại, ngập ngừng một lúc rồi mới cung kính trả lời: "Anh Cận, cô gái này muốn thuê phòng, nhưng... khách sạn chúng ta hiện tại đều đã hết phòng trống rồi..."
Vốn dĩ là một chuyện vô cùng bình thường, vậy mà lại bị người nhân viên dùng thái độ thấp thỏm báo cáo lại.
Người đàn ông không lên tiếng, anh đẩy tấm ngăn cách trong quầy tiếp tân ra, sau đó đứng ở bên cạnh Hướng Dụ, uể oải dựa người vào mặt quầy làm bằng đá cẩm thạch, nghiêng đầu hỏi cô: "Tôi giúp cô thêm một lần nữa nhé? Hm?"
Anh có một khí chất mà những chàng trai trong trường học không hề có, khiến người ta phút chốc muốn tin tưởng và nghe theo.
Hướng Dụ không hiểu anh có ý gì, trong đầu vẫn toàn là dấu chấm hỏi, cô dùng một ánh mắt mờ mịt nhìn anh, thì nghe thấy anh nói: "Tôi sống trong một căn hộ, cô tới không?"
Lời mời như thế này thật sự kỳ quặc.
Đặc biệt là người đàn ông ở trước mặt còn đang mặc đồ ngủ.
Hai cô nhân viên xinh đẹp ở quầy lễ tân nhìn nhau đầy ẩn ý.
Đôi nam nữ trưởng thành đứng ở trước quầy tiếp tân thương lượng xem có nên ở chung một gian phòng hay không, cho dù căn hộ có bao nhiêu phòng ngủ đi chăng nữa thì cũng có quá nhiều kẽ hở khiến người ta tưởng tượng xa vời.
Nhưng Hướng Dụ lại chỉ hỏi: "Xin hỏi, tôi phải xưng hô với anh thế nào?"
"Cận Phù Bạch."
Hướng Dụ thầm đọc đi đọc lại cái tên này mấy lần, cô cười nói: "Tôi tên là Hướng Dụ. Cảm ơn anh nhé, xem ra phải làm phiền anh thật rồi."
Có vẻ Cận Phù Bạch vô cùng hài lòng với dáng vẻ dứt khoát này của cô, anh cười khẽ, anh ấn đầu lọc thuốc lá vào trong chiếc gạt tàn được làm bằng pha lê phủ đầy sỏi trắng, phủi phủi tay rồi nói: "Vậy thì đi thôi."
Hướng Dụ kéo va ly đi theo phía sau Cận Phù Bạch, đi qua đại sảnh tráng lệ nguy nga, cô không hề quay đầu lại nhìn biểu cảm trên mặt của nhân viên khách sạn.
Trong thang máy không có người nào khác, Cận Phù Bạch ấn số tầng, đột nhiên như nhớ ra gì đó, anh nói với Hướng Dụ: "Cô mặc chiếc sơ mi này cũng hợp lắm."
Hướng Dụ vẫn còn đang tính toán giá cả của căn hộ, tính toán xem cô phải đưa cho Cận Phù Bạch bao nhiêu tiền.
Bất thình lình lại nghe thấy anh nói như vậy, cô cứ cảm thấy anh như đang nhắc nhở cô gì đó, cô đành mở miệng nói: "Sơ mi thì đợi tôi dặn khách sạn giặt ủi sạch sẽ rồi sẽ trả lại cho anh. Còn tiền phòng chúng ta chia đôi nhé, được không? Mỗi người một nửa?"
"Tùy cô."
Cũng chính vào lúc đó, Cận Phù Bạch có một sự thích thú vô cùng đối với Hướng Dụ.
Cô có một đôi mắt trong veo, trên mặt rõ ràng vẫn còn nét phúng phính như của em bé, đứng trong thang máy khách sạn với không gian chật hẹp cùng với một người đàn ông chỉ mặc độc bộ đồ ngủ là anh, vậy mà cô lại không có một chút tâm tư mờ ám nào, chỉ thản nhiên ở đó tính toán tiền nong.
Căn hộ mà Cận Phù Bạch đặt thật sự rất lớn, lớn đến mức vượt ngoài sức tưởng tượng của Hướng Dụ, phòng khách rộng tới mức có thể nuôi được cả một con ngựa.
Anh quẹt thẻ vào phòng, khắp phòng là mùi trầm hương, cô đứng ở ngoài cửa lưỡng lự mãi.
Cận Phù Bạch bỏ thẻ phòng lên trên bàn, nhìn cô: "Sao vậy? Không dám vào sao?"
Hướng Dụ gật đầu, điệu bộ vô cùng nghiêm túc, hỏi: "Căn phòng này bao nhiêu tiền vậy?"
Lời này rõ ràng đã chọc cười được người đàn ông ở trước mặt, anh vặn nắp chai nước khoáng làm bằng thủy tinh: "Thật sự định đưa tiền cho tôi à?"
Có lẽ anh đã quen với việc vung tay hào phóng, cảm thấy chừa một phòng ngủ cho người ta ở nhờ chẳng phải là việc gì đáng để tính toán cả.
Giống như chiếc áo sơ mi trị giá năm con số đó của anh vậy, nói không cần là không cần nữa.
Nhưng đối với Hướng Dụ mà nói, dù sao anh cũng là một người không tính là thân quen, để anh giúp đỡ đã vô cùng ái ngại rồi, nếu còn không tính toán sòng phẳng thì cô sẽ luôn cảm thấy như đang mắc nợ người ta.
Có thể là vì biểu cảm của Hướng Dụ vô cùng day dứt, Cận Phù Bạch uống hết chai nước rồi mới giải thích: "Tôi sống ở trong khách sạn này không mất tiền, nếu nói chia đôi tiền thì cô cũng chẳng phải bỏ ra một đồng nào đâu."
Nói xong, anh đưa một chai nước khoáng cho Hướng Dụ.
Hướng Dụ vừa mới vặn nắp, Cận Phù Bạch đột nhiên nổi hứng trêu ghẹo: "Nhưng mà uống nước thì vẫn phải thu phí."
"Tôi mở cho anh uống đấy!" Hướng Dụ bỏ chai nước lại vào trong tay Cận Phù Bạch, động tác vô cùng dứt khoát, khiến cho anh cười