[Chi bằng tắm uyên ương!]
***
Lại quay trở lại khách sạn của Lý Xỉ, lại ngã xuống giường một lần nữa, khung cảnh giống nhau nên cũng coi như là quen việc dễ làm.
Khi ngã xuống giường, thậm chí Hướng Dụ vẫn còn nhớ chỉnh lại tóc để tránh bị Cận Phù Bạch đè lên.
Trong phòng ngủ không bật đèn, cửa sổ vẫn được mở một kẽ nhỏ như lúc sáng, rèm cửa vừa nặng vừa dày chia cắt ánh trăng thành hình chữ nhật rải rác trên giường.
Bao thuốc trên đầu giường còn sót lại hai điếu.
Không biết thuốc lá của Cận Phù Bạch là thương hiệu gì, e là không mua được ngoài chợ, đầu thuốc in một loại hoa văn hình đám mây màu xám na ná như hình thêu, giống một tác phẩm nghệ thuật.
Thanh âm của Cận Phù Bạch trầm thấp.
Thanh âm đó nhuộm đẫm hơi thở du͙ƈ vọиɠ, nguy hiểm, nhưng cũng rất mê người. Anh hỏi cô: "Có sợ không?"
Hương Dụ có một nét đáng yêu của riêng mình, rõ ràng gương mặt căng thẳng đến mức nhíu chặt chân mày, vậy mà ánh mắt nhìn anh trong vắt như dòng nước, nhẹ nhàng lắc đầu.
Cô nói 'anh làm đi, làm gì cũng được'.
Lời này cô nói sớm quá rồi, đợi tới khi anh bắt đầu cử động, cô mới thầm cảm nhận được khi làm loại chuyện này cho dù anh có tận lực dịu dàng đến đâu, thì cô cũng chẳng thể thản nhiên mà không căng thẳng được.
Bóng tối như rượu ủ lâu ngày, khiến người ta say mê không dứt.
Chỉ không biết người say mê không dứt nhiều hơn là cô, hay là Cận Phù Bạch?
Không suy đoán cũng được, cứ để mặc tự say rồi mới nghỉ ngơi.
Tội gì phải làm một người tỉnh táo đơn độc?
Thỉnh thoảng sẽ có những tiếng pháo hoa hoặc tiếng pháo trúc vang lên, có nhiều lúc trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy rõ tiếng 'cót két' của giường chiếu. Cận Phù Bạch nắm cổ chân cô, đè xuống dưới, chặn cô lại.
Hướng Dụ ngước cổ, thanh âm mềm mại: "Cận Phù Bạch."
"Hm?"
"Anh có yêu em không?"
Đây là một câu hỏi vô cùng ngốc nghếch, tầm thường giống như lời thoại trong bộ phim điện ảnh hạng ba.
Trong mấy bộ phim đó, người phụ nữ nằm trên giường luôn hỏi, anh có yêu em không?
Trước kia khi xem được những lời thoại đó, Hướng Dụ còn lắc đầu than thở:
Ở thời điểm này hỏi câu hỏi như thế ngốc thật đấy, bảo người đàn ông 'đạn đã lên nòng' phải trả lời thế nào đây?
Cho dù không yêu cũng không thể nói ra khỏi miệng, nếu không bên nữ sẽ trở mặt không làm nữa, bên nam phải làm sao? Tự mình giải quyết à? Đương nhiên là không cam lòng rồi, vậy nên yêu hay không yêu cũng sẽ nói là yêu, khó mà phân biệt được thật giả.
Không ngờ khi đến lượt bản thân, cô lại hỏi câu hỏi đó.
Không chỉ hỏi, mà còn có vẻ ấm ức, thanh âm run rẩy, xen lẫn tiếng nức nở.
Ngón tay Cận Phù Bạch chạm lên trên, nhẹ nhàng xoa nắn, thanh âm khàn khàn trả lời: "Yêu."
Sau khi nói ra, bản thân anh cảm thấy không đủ trịnh trọng.
Người con gái nằm trên giường của anh tỉnh táo đến mức nào?
Tỉnh táo đến mức khi vào trong căn hộ của anh ở Trường Sa vẫn rất đúng mực, ngay cả khi mời anh ăn cơm cũng còn ngồi chơi game Rắn tham ăn.
Bởi vì cô biết, anh ngỏ lời mời không phải là vì 'lấy việc giúp đỡ người làm niềm vui', mà nó là một loại hứng thú của người đàn ông dành cho người phụ nữ, vậy nên không cần thiết phải mang ơn.
Cận Phù Bạch lo lắng cô nghĩ nhiều, anh giơ tay vén những lọn tóc bị mồ hôi thấm ướt dính trên trán cô, sau đó dịu dàng hôn lên trán: "Anh thật sự yêu em."
Lời vừa dứt, Hướng Dụ cảm nhận được rõ ràng từng đường gân của anh, cô nhíu chặt mày, vẫn không chịu đựng được, có giọt lệ từ khóe mắt chảy ra.
Cận Phù Bạch không gấp gáp thỏa mãn bản thân, anh dừng lại, dùng ngón tay quệt đi nước mắt của cô: "Một lát nữa sẽ thoải mái hơn."
Cũng không có gì không đáng tin, anh quả thật rất hiểu cô, nơi nào nhạy cảm, nơi nào yếu ớt, nơi nào dễ dàng khơi gợi được phản ứng.
Trong cơn kɦoáı ƈảʍ, Hướng Dụ liên tục run rẩy, ngay sau đó lại đột nhiên mở mắt.
Đó là loại cảm giác như thế nào?
Có lẽ giống như trái tim bị viên đạn bắn xuyên qua.
Chỉ có điều cò súng của cô là do Cận Phù Bạch bóp, bắn xuyên qua cả một đời vừa dài đằng đẵng vừa chưa rõ của cô.
Kỳ thực Cận Phù Bạch rất dịu dàng rất dịu dàng với cô.
Hướng Dụ đều biết.
...
Ngày thứ ba của năm mới, Hướng Dụ tỉnh dậy trong vòng tay Cận Phù Bạch, nhìn thời gian, vội vội vàng vàng ngồi dậy.
Vừa ngồi dậy eo đã mềm oặt, lại ngã trở về vòng tay của anh.
Cận Phù Bạch gắng gượng mở mắt, cơn buồn ngủ vẫn còn chưa tan hết, anh đỡ sau gáy cô để tránh cho cô bị đập đầu vào thành giường: "Không chịu cẩn thận gì cả!"
Hướng Dụ nghiêng đầu trừng mắt với anh: "Vậy sao tối qua anh không 'nhỏ' một chút!"
Lời này đã chọc cho Cận Phù Bạch bật cười, cười đến mức không còn buồn ngủ nữa, anh bóp mặt cô: "To nhỏ đâu phải là điều anh có thể khống chế được."
Nói xong lại sát lại gần tai cô, ngữ khí mờ ám: "Kích thước này không tốt sao? Về sau nhìn em cũng rất hưởng thụ!"
"Cận Phù Bạch, em sắp muộn rồi!"
Hướng Dụ không quan tâm tới lời nói đùa hạ lưu đó của anh, nhăn mặt nói.
Cận Phù Bạch cũng nghiêm túc lại: "Có việc gấp à?"
"Em phải đến sân bay đón bố mẹ em, hôm nay họ về nước, mười giờ hạ cánh!"
Cận Phù Bạch hôn cô, vỗ về: "Đừng vội, bây giờ vẫn còn sớm, chuẩn bị xong anh đưa em đi."
Nước trong vòi hoa sen chảy xuống sàn, từ lạnh chuyển sang nóng, hơi nóng bốc lên.
Hướng Dụ tắm gội, loáng thoáng nghe được Cận Phù Bạch gọi điện thoại sắp xếp gì đó, đợi cô sấy khô tóc xong đi ra ngoài, nói không hề khoa trương chút nào, cô thật sự đã bị dọa sợ.
Trên giường ngủ chất mấy bộ quần áo đã được phối sẵn, dưới đất là những hộp quà màu đỏ màu vàng.
Hướng Dụ ngập ngừng: "Anh đây là..."
"Bố mẹ vợ về nước, em chọn đi, có cái nào là thứ mà họ thích thì cầm hết đi."
Anh đứng bên cạnh cửa sổ hút thuốc, một tiếng 'bố mẹ vợ' cất lên vô cùng tự nhiên.
Hướng Dụ quấn khăn tắm, bước qua sàn nhà đầy ắp hộp quà một cách khó khăn, cô đi tới trước mặt Cận Phù Bạch, chỉ bừa: "Vậy thì lấy chai rượu này đi, bố em thỉnh thoảng cũng sẽ uống rượu."
Trên đường vô cùng tắc nghẽn, bọn họ còn không kịp ăn sáng đã tới thẳng sân bay.
Đến sân bay vừa đúng mười rưỡi sáng, Hướng Dụ chạy bước nhỏ tới cổng bay quốc tế.
Cận Phù Bạch đút hai tay vào trong túi áo khoác, đôi chân dài cất bước thong thả theo phía sau, thanh âm vượt qua đoàn người dặn dò: "Em chạy chậm một chút, đừng để bị ngã."
Đi qua một bảng thông báo điện tử Hướng Dụ mới dừng lại bước chân: "Hình như muộn hơn rồi."
Hôm đó bọn họ đợi hơn một tiếng đồng hồ, Hướng Dụ hỏi Cận Phù Bạch có muốn mua ít đồ ăn lót dạ không nhưng anh từ chối, anh chỉ nói cô để bụng để lát nữa ăn cơm với bố mẹ.
Thẳng đến buổi trưa, chuyến bay cuối cùng cũng hạ cánh xuống sân bay, nhưng người đã đi hết rồi mà Hướng Dụ vẫn không nhìn thấy bóng dáng của bố mẹ cô đâu.
Điện thoại gọi đi thì cứ báo tắt máy, bỗng nhiên trong lòng Hướng Dụ xuất hiện một loại dự cảm không lành.
Cô gọi điện thoại cho một người đồng nghiệp của bố mẹ ở nước ngoài, biết được bố mẹ không hề về nước mà bây giờ họ đang mở một cuộc họp ở bên đó.
Ngắt điện thoại, sắc mặt cô rất xấu, Cận Phù Bạch hỏi: "Sao vậy?"
Hướng Dụ nhíu mày: "Không có gì, đi thôi, hôm nay họ không về."
Loại chuyện như thế này cũng không phải lần đầu tiên, Hướng Dụ bị bố mẹ ruột cho leo cây vô số lần, vậy nên đã quá quen rồi.
Sớm nhất là khi còn học tiểu học, tất cả các phụ huynh của bạn học cùng lớp đều tới tham gia họp phụ huynh, còn cô thì chỉ có mỗi một mình, ngồi chung với các bậc