Huân Khê vô cùng buồn rầu khi không chuộc lại được sợi dây chuyền, cô quay trở về dinh thự mà trong lòng vô cùng bất an.
Tống Bách Niên khoảng một tháng nữa mới quay về trong những lúc này cô phải tìm được sợi dây chuyền.
Bách Nhi không còn đến chơi với Huân Khê nữa từ ngày cô ấy nhìn thấy Huân Khê đi cùng Dương Thanh, Huân Khê đi ra vườn cô nhìn thấy Bách Nhi đang đứng tưới nước cho vườn hoa, Huân Khê vui vẻ đi đến hỏi thăm.
" Bách Nhi sao dạo này cô không đến chơi với tôi.
"
Bách Nhi tỏ vẻ giận dỗi quay người rời đi, Huân Khê khó hiểu nhìn theo cô không biết mình đã làm việc gì mà khiến cho cô ấy giận mình cô đi theo nói.
" Cô bị làm sao vậy cô giận tôi chuyện gì sao ?"
Bách Nhi bực tức ra dấu cho Huân Khê hiểu.
" Tôi đã nhìn thấy cô đi cùng anh Dương Thanh.
"
Huân Khê hiểu được vấn đề cô vội vàng giải thích.
" Hôm đó anh ấy nhìn thấy tôi đang đi bộ trên đường nên cho đi nhờ cô đừng suy nghĩ nhiều quá tôi thừa biết anh ấy là của cô mà cứ yên tâm đi.
"
Lúc này Bách Nhi mới dịu xuống bỗng nhiên Vĩnh Hạnh đi đến mỉa mai nói.
" Đến cả người mà Bách Nhi thích cô cũng muốn ve vãn sao thật đúng là hạng đàn bà rác rưởi.
"
Huân Khê không muốn nhiều lời với Vĩnh Hạnh cô quay người định rời đi nhưng lại bị Vĩnh Hạnh đưa tay giật lấy tóc cô ta hung hăng nói.
" Đừng nghĩ cô lớn hơn tôi mà bỏ đi như thế không biết trên dưới hay sao hạng vô giáo dục.
"
Huân Khê té ngã xuống đất cô đau đớn nhăn mặt, Ninh Hoa cũng đã có mặt để góp vui.
" Chị Vĩnh Hạnh sao lại ra tay mạnh như thế.
"
Vĩnh Hạnh khinh bỉ nói.
" Cô ta đáng bị như thế.
"
Ninh Hoa đi đến cố tình đưa chân đạp lên bàn tay của Huân Khê nói.
" Trong cô ta tội nghiệp chưa kìa.
"
Huân Khê đau đớn cô phản bắt đầu phản kháng đẩy chân của Ninh Hoa ra cô ta xém chút nữa là té ngã, Bách Nhi đi đến đỡ lấy Huân Khê đứng lên, Vĩnh Hạnh trợn mắt nhìn Bách Nhi nói.
" Con câm kia cút ra ngay.
"
Bách Nhi sợi hãi khi đối diện với Vĩnh Hạnh nhưng không muốn để Huân Khê một mình mặc cho bọn họ ức hiếp.
Ba tuần nay đối với cô như địa ngục lúc