Huân Khê đang lo sợ mình không giữ nổi được đứa bé ở trong bụng vì xung quanh cô toàn là những kẻ tham lam và thâm độc, bây giờ cô không thể nào đi lại tự do được nữa nhưng lại được phu nhân Thất Nguyên chăm sóc vô cùng đặt biệt.
Tống Bách Niên đang đi công tác sau khi hắn biết Huân Khê mang thai đã ngồi trầm ngâm rất lâu, dù sao thì đứa bé cũng đã đến để trở thành thế hệ mới của Tống gia cũng chẳng thể nào từ chối nhưng Tống Bách Niên lo ngại cho Huân Khê còn trẻ không có nhiều kinh nghiệm chăm sóc em bé, hắn vẫn chưa thật sự muốn Huân Khê mang thai con của mình.
Suốt một tháng qua đây là lần đầu tiên Tống Bách Niên gọi điện cho Huân Khê.
" Em ổn chứ ?
Huân Khê nhẹ nhàng trả lời.
" Em vẫn ổn còn được phu nhân chăm sóc rất tốt.
"
Hai người chỉ nói hoa loa vài câu rồi kết thúc, Huân Khê cảm thấy bản thân như một cổ máy cô chẳng cảm nhận được tình cảm mà Tống Bách Niên giành cho mình, đôi mắt của cô cụp xuống đầy đau thương, Huân Khê thừa biết Tống Bách Niên không muốn cô mang thai nhưng dù sao mọi chuyện cũng đã xảy ra bây giờ cô chỉ có thể giữ tốt đứa bé này nó cũng có thể sẽ là điểm tựa vững chắc của Huân Khê.
Ninh Hoa như phát điên lên cô ta đập phá đồ đạc trong nhà điên cuồng hét lớn.
“ Tại sao chứ anh chẳng hề xem trọng tôi nên thà để người phụ nữ khác mang thai đứa con của mình chứ không muốn để tôi mang giọt máu của anh.
”
Đầu tóc của cô ta rối bờ vẻ mặt điên loạn la hét không ngừng, Vĩnh Hạnh mở cửa đi vào nhìn thấy bộ dạng nhếch nhát của Ninh Hoa cô ta khinh bỉ nói.
“ Xem cô kìa tôi đã bảo với cô từ lúc đầu rồi sao cô không tìm cơ hội để mang thai bây giờ hối hận chưa, cô ta đã mang thai giọt máu của Tống Gia rồi đấy nếu là con trai thì cô chẳng còn cơ hội đặt chân vào Tống gia có thể sẽ mất luôn Tống Bách Niên.
”
Ninh Hoa bây giờ mới nhận thấy mức độ nghiêm trọng khi Huân Khê mang thai cô ta đi đến nói với Vĩnh Hạnh.
“ Bây giờ tôi phải làm sao ?”
Vĩnh Hạnh đẩy Ninh Hoa ra rồi ngồi xuống ghế nói.
“ Trừ phi đứa bé trong bụng của cô ta biến mất.
”
Ninh Hoa: “ Làm sao có thể chứ chẳng phải phu nhân Thất Nguyên luôn theo sát chăm sóc cho cô ta hay sao.
”
Vĩnh Hạnh cười gian xảo nói.
“ Thì tìm cách vu oan cho cô ta là hạng đàn bà lăng loàng trách nết vu khống đứa bé trong bụng không phải là con của Tống Bách Niên.
”
Đôi mắt của Ninh Hoa sáng rực lên cô ta lấy ra sợi dây chuyền mình đã chuộc từ cửa tiệm cầm đồ.
“ Cái này tôi chuộc ở cửa tiệm cầm đồ