Kiều Hành Tín sắp xếp hết sức chu đáo, mặc dù Đoàn Hử Nghiên cảm thấy chuyến đi này quá gấp rút nhưng mọi thứ cần thiết đều được Kiều Hành Tín chuẩn bị xong xuôi.
Cổ trấn Hạnh Vũ có mấy homestay, môi trường yên tĩnh, trong phòng có đủ các thiết bị và vật dụng.
Đoàn Hử Nghiên ở trong một lầu nhỏ có sân riêng, giá cao gấp đôi homestay bình thường.
Anh ngủ trên lầu và ăn dưới lầu, đến giờ sẽ có người đưa đồ ăn tới, nếu không muốn ăn một mình mà thích đông vui thì sang nhà kế bên.
Chủ nhà trọ anh đang ở là một đôi vợ chồng già kinh doanh homestay đã năm sáu năm, bình thường họ sống trong ngôi nhà kế bên lầu nhỏ của Đoàn Hử Nghiên, còn có một khoảng sân rộng để trồng rau.
Bà cụ không chịu ngồi yên mà lúc nào cũng ra vườn chăm chút đám ớt và cà chua của mình.
Mùa này homestay rất vắng khách, ngoài Đoàn Hử Nghiên chỉ còn một cặp tình nhân trẻ đến đây vẽ tranh.
Khi Đoàn Hử Nghiên về homestay đã qua giờ cơm tối từ lâu nhưng bà cụ vẫn còn đợi anh, thấy nhà kế bên sáng đèn lập tức bưng bữa tối sang.
Tôm luộc, sườn hầm khoai tây, hoa tỏi xào thịt băm và một thố cơm to, tuy chỉ là những món dân dã bình thường nhất nhưng vẫn khiến người ta cảm nhận được thành ý tràn đầy.
Đoàn Hử Nghiên hơi áy náy vì mình đã làm phiền bà cụ nên tự nhủ ngày mai đi chơi sẽ mua về một túi trái cây.
Mọi hôm bà cụ để đồ ăn xuống rồi đi ngay, nhưng hôm nay lại không vội đi mà nhẹ giọng hỏi anh, "Hôm nay cháu về trễ có phải vì Tiểu Vũ không?"
Đoàn Hử Nghiên không ngờ sẽ nghe được tên Mạc Tiểu Vũ từ miệng bà cụ nên sửng sốt một hồi mới gật đầu, nhưng cũng không kể chuyện mình đi lượm chai với cậu.
Bà cụ cong mắt cười rồi bảo Đoàn Hử Nghiên: "Ban ngày bà thấy cháu ngồi nói chuyện với nó vui lắm, có người chịu trò chuyện với đứa bé kia cũng tốt.
"
Đến đây bà cụ không nói tiếp nữa mà chỉ dặn Đoàn Hử Nghiên ăn xong cứ để chén đũa trên bàn, lát nữa bà sẽ sang dọn.
Đoàn Hử Nghiên không chịu nghe, ăn xong lập tức bưng chén đũa sang nhà kế bên, lúc về trong tay có thêm một đ ĩa cà chua do bà cụ tự trồng.
Phòng tắm trong homestay đều nằm ở tầng trệt, rửa mặt xong Đoàn Hử Nghiên thay áo ngủ đi ra thì thấy điện thoại hiện lên mấy tin nhắn Wechat.
Ôn Lâm: Tiền bối! Em nghe anh Hoành Tín nói anh đến thành phố S rồi ạ??
Ôn Lâm: Sao anh không với nói em một tiếng?!【 Tủi thân 】
Ôn Lâm: Tiền bối, em tới tìm anh được không?【Tủi thân】
Ôn Lâm là đàn em thời đại học của anh, học dưới anh một khóa, là người thành phố S.
Lúc đó đàn em khóa dưới này từng dạn dĩ theo đuổi anh nhưng bị Đoàn Hử Nghiên từ chối thẳng, Ôn Lâm lại nói dù không thể trở thành người yêu thì vẫn mong được làm bạn với Đoàn Hử Nghiên.
Giờ thấy Ôn Lâm gửi tới mấy tin nhắn Wechat, Đoàn Hử Nghiên chỉ thấy khó xử, trầm tư suy nghĩ một lát.
Đoàn Hử Nghiên: Tại tới vội quá.
Anh vừa bấm gửi đi thì bên kia lập tức gửi lại một emoji tủi thân, sau đó trả lời cực nhanh.
Ôn Lâm: Tiền bối, em rành đường ở thành phố S lắm, xin tiền bối hãy cho đàn em này được làm tròn bổn phận đãi khách đi mà![ Năn nỉ ][ Năn nỉ]
Đoàn Hử Nghiên đành phải đồng ý.
Ngày hôm sau.
Vừa rửa mặt xong xuống lầu, qua cửa sổ sát đất ở tầng trệt Đoàn Hử Nghiên trông thấy Ôn Lâm mong ngóng đứng ngoài tường rào mọc đầy dây leo xanh biếc.
Đoàn Hử Nghiên vô thức nhìn đồng hồ, còn một tiếng rưỡi nữa mới đến giờ hẹn.
Đoàn Hử Nghiên đẩy cửa ra, đôi mắt thanh niên ngoài sân lập tức sáng lên, trên gương mặt đẹp nở nụ cười đầy thân tình, lanh lảnh gọi anh, "Tiền bối!"
Đoàn Hử Nghiên mím môi cười với cậu, "Vào đi.
"
Ôn Lâm tung tăng vào nhà.
Đoàn Hử Nghiên tìm ly rót nước cho cậu, "Sao tới sớm thế?"
"Cảm ơn tiền bối.
" Ôn Lâm