Sau khi nhận ra Mạc Tiểu Vũ đang đợi mình, Đoàn Hử Nghiên vội vàng chạy xuống bậc thang cầu đá để tới chỗ thiếu niên đang ngồi xổm bên hồ.
"Tiểu Vũ!"
Mạc Tiểu Vũ nghe tiếng ngẩng đầu lên, thấy Đoàn Hử Nghiên chạy tới thì chậm chạp đứng dậy.
Chờ Đoàn Hử Nghiên chạy đến trước mặt mình, Mạc Tiểu Vũ cúi đầu tìm một tờ giấy được xếp ngay ngắn, "Quà sinh nhật.
"
Đoàn Hử Nghiên cầm tờ giấy cậu đưa, mở ra thấy một bức tranh rất đẹp, đẹp hơn anh tưởng nhiều.
Vẽ hai người ngồi cạnh nhau ăn bánh kem, một người mặc đồ trắng, người còn lại mặc đồ đen, nhìn màu sắc quần áo có thể nhận ra Mạc Tiểu Vũ vẽ mình và anh hôm qua.
Những đường nét và màu sắc đơn giản lộ ra một vẻ dịu dàng rất khác biệt.
Nhìn bức tranh này, Đoàn Hử Nghiên không nhịn được cười: "Cảm ơn Tiểu Vũ, tranh đẹp quá, anh thích lắm.
"
Mạc Tiểu Vũ gật đầu ừ một tiếng.
Đoàn Hử Nghiên nghiêm túc nhìn bức tranh lần nữa rồi gấp lại cất đi, nhẹ giọng hỏi người trước mặt: "Hôm nay Tiểu Vũ muốn ăn bánh kem không?"
Mạc Tiểu Vũ mờ mịt, "Không phải sinh nhật.
"
Có thể nói hiện giờ Đoàn Hử Nghiên đã không còn trở ngại nào khi giao tiếp với cậu, chỉ nghe bốn chữ đã hiểu được ý Mạc Tiểu Vũ, "Không phải sinh nhật vẫn ăn bánh kem được mà.
"
Mạc Tiểu Vũ lơ ngơ gật đầu.
Đoàn Hử Nghiên lấy điện thoại ra đặt một chiếc bánh kem dâu trên mạng rồi mua thêm một ít dâu tươi, địa chỉ giao hàng vẫn là quán cà phê ven hồ ở cổ trấn Hạnh Vũ.
Sau khi người giao hàng nhận đơn sẽ mất khoảng bốn mươi phút mới giao đến, trong bốn mươi phút này Đoàn Hử Nghiên định đợi ở đây.
Nhưng hiển nhiên Mạc Tiểu Vũ không nghĩ vậy, thậm chí cậu còn không hiểu nãy giờ Đoàn Hử Nghiên làm gì, sau khi đưa bức tranh muốn tặng cho anh thì định rời đi.
Kết quả cậu vừa quay người đã bị Đoàn Hử Nghiên lanh tay lẹ mắt nắm lấy cổ tay.
Đoàn Hử Nghiên kinh ngạc hỏi cậu: "Em đi đâu thế?"
"Về, về nhà.
" Mạc Tiểu Vũ chỉ lên trời nói, "Sắp tối rồi.
"
Đoàn Hử Nghiên nhẹ giọng nói: "Anh mua một cái bánh kem lớn rồi, một mình anh ăn không hết đâu, Tiểu Vũ ăn với anh nhé.
"
Mạc Tiểu Vũ không đồng ý ngay mà cúi đầu lộ vẻ do dự, rõ ràng là không biết nên thuận theo lòng mình ở lại ăn bánh kem hay nghe lời bà dặn mặt trời lặn phải về nhà.
Đoàn Hử Nghiên nói tiếp: "Ăn xong anh đưa em về, giống như hôm qua vậy.
"
Mấy chữ "giống như hôm qua" khiến Mạc Tiểu Vũ dao động, cậu do dự giây lát rồi gật đầu đồng ý.
Đoàn Hử Nghiên kéo cậu đến chỗ hôm qua mình ngồi, quán cà phê vẫn còn mở cửa, Đoàn Hử Nghiên gọi hai ly sữa dừa, một ly có đá và một ly không đá.
Khi nhân viên bưng sữa dừa đến thì nhìn thoáng qua Đoàn Hử Nghiên rồi nói với Mạc Tiểu Vũ như đang dỗ dành, "Tiểu Vũ đợi được rồi nhé!"
Nghe thấy tên mình, Mạc Tiểu Vũ ngước nhìn nhân viên quán rồi nghiêm túc gật đầu.
Nhân viên mỉm cười đưa ly không đá cho cậu và ly có đá cho Đoàn Hử Nghiên, sau đó cúi tới gần Đoàn Hử Nghiên thì thầm như sợ Mạc Tiểu Vũ nghe thấy, "Tiểu Vũ đợi anh lâu lắm rồi, bốn tiếng lận đó.
"
Đoàn Hử Nghiên kinh ngạc quay đầu nhìn nhân viên quán, "Bốn tiếng? Chỉ đợi ở đây thôi à?"
"Vâng, em bảo cậu ấy nếu anh tới thì sẽ nói anh biết cậu ấy đang tìm anh nhưng cậu ấy không chịu, cứ khăng khăng ở đây chờ anh thôi.
"
Đoàn Hử Nghiên nhìn người đối diện, Mạc Tiểu Vũ đang lén lút nhìn ly sữa dừa trong tay anh.
Rõ ràng Đoàn Hử Nghiên cố ý gọi cái này cho cậu nhưng Mạc Tiểu Vũ vẫn không dám nhận.
Nhân viên nói xong thì rời đi, Đoàn Hử Nghiên yên lặng nhìn Mạc Tiểu Vũ một hồi, đột nhiên đưa tay đẩy ly sữa dừa Mạc Tiểu Vũ không dám đụng vào tay cậu, "Tiểu Vũ, của em đó.
"
Mạc Tiểu Vũ ngẩng lên nhìn anh rồi cúi đầu định móc túi ra, nhưng Đoàn Hử Nghiên phát hiện kịp thời nên nắm cổ tay ngăn cậu lấy xu.
"Tiểu Vũ, cái này không cần trả tiền đâu.
"
Mạc Tiểu Vũ nhíu mày, khuôn mặt thanh tú lộ vẻ tức giận, "Trả tiền! Em có! Không đáng thương!"
Đoàn Hử Nghiên sững sờ, giọng nói càng nhẹ hơn, "Tiểu Vũ không đáng thương, đây là Hử Nghiên tặng cho Tiểu Vũ, Tiểu Vũ không cần đưa tiền đâu.
"
"! ! Hử Nghiên?" Âm cuối hơi cao như tỏ vẻ nghi hoặc.
"Ừ, anh đó, anh là Hử Nghiên, Đoàn Hử Nghiên.
" Đoàn Hử Nghiên chỉ vào ngực mình, "Lúc nãy Tiểu Vũ tặng tranh cho anh đúng không? Đây là quà cảm ơn, lát nữa còn có bánh kem và dâu tây nữa, đều là quà cảm ơn cả.
"
Đoàn Hử Nghiên vừa nói vừa cố ý nhấn mạnh, "Đoàn Hử Nghiên cảm ơn Mạc Tiểu Vũ.
"
Tuy Đoàn Hử Nghiên nói hơi dài nhưng Mạc Tiểu Vũ lắng nghe rất nghiêm túc, đặc biệt khi nghe Đoàn Hử Nghiên nói lúc nãy cậu tặng tranh cho anh còn trịnh trọng gật đầu.
Đoàn Hử Nghiên cẩn thận quan sát nét mặt cậu, "Tiểu Vũ nhận nhé?"
Mạc Tiểu Vũ suy nghĩ một lát rồi liếc nhìn Đoàn Hử Nghiên, "Không cần thương hại.
"
Đoàn Hử Nghiên lắc đầu, "Không phải thương hại mà.
"
Rốt cuộc Mạc Tiểu Vũ chịu nhận ly sữa dừa kia, cũng không còn cố chấp lấy xu ra nữa.
Đoàn Hử Nghiên thở phào nhẹ nhõm rồi buông tay cậu ra, anh nói lảng sang chuyện khác: "Hôm nay Tiểu Vũ cũng đi tìm chai à?"
Mạc Tiểu Vũ gật đầu rồi giơ ngón tay lên làm số mười hai.
"Em tìm được mười hai chai lận à? Giỏi quá.
"
Mạc Tiểu Vũ nở nụ cười rất