Trường Ninh mấy ngày nay một bên luyện võ, một bên phái người đi điều tra tung tích Bạch Thực.
Kết quả biết được, Bạch Thực kia là sơn trưởng thư viện của một nhà trong Kinh Thành, thường ngày ngoại trừ giữ chức trưởng quản thư viện, thỉnh thoảng cũng giảng bài cho học trò, hành động cũng không có bất cứ chỗ dị thường nào .
Trường Ninh cảm thấy khó mà tin nổi.
Ngũ quan người này rõ ràng trước đây nàng có gặp qua. Nàng thân là công chúa, nhìn thấy người trừ sư phụ cùng sư tỷ, không ngoài vương công quý tộc quan to hiển quý, vì lẽ đó người này coi như không phải vì Tô Hạo đoán ra là Thanh Hà Vương, cũng không phải người đơn giản, làm sao có khả năng là một sơn trưởng thư viện bình thường ?
Huyền Tuyết phái người nằm vùng điều tra nhiều năm, đáng tiếc ngày gần đây cũng bận bịu điều tra việc khác.
Trong lòng Trường Ninh nghi hoặc tầng tầng, quyết định tự mình đi thư viện xem rõ ngọn ngành.
"Ô hay! Bắt được một bạch y nữ phi tặc! Xem tiêu!"
Thân hình Trường Ninh mới ra khỏi phủ công chúa, giọng nói của một nữ tử truyền vào tai, tiếp theo sau lưng kéo tới một điểm hàn mang.
Trường Ninh trở tay đến sau lưng tiếp được hoa mai tiêu, nhàn nhạt kêu một tiếng, "Sư tỷ."
Huyền Tuyết cười nói, "Bổn cung chủ định đi tới thư viện nào đó, không biết cùng đường hay không?"
Khóe môi Trường Ninh ngoắc ngoắc, "Sư tỷ thay ta đi một chuyến, ta liền không đi."
Huyền Tuyết nghiêm mặt nói, "Ta tuyệt không đồng ý." Đưa tay kéo lại tay Trường Ninh,cùng nàng nhảy lên không trung mà đi.
Bên dưới ánh trăng, thân hình hai người cùng rơi vào một chỗ cao nhất trên thư viện, nhìn xuống quan sát động tĩnh trong viện.
Một lát sau, Trường Ninh nói, "Sư tỷ ngươi xác định chúng ta nhất định phải đứng ở nơi này để dễ quan sát sao ?"
"Rất dễ thấy sao? Ta còn ghét không đủ dễ thấy đây, cùng sư muội , ta hi vọng đứng ở giữa trời đất, để hết thảy đều có thể nhìn thấy ngươi và ta đứng sóng vai ." Huyền Tuyết nói xong nhìn Trường Ninh một chút.
Trường Ninh toàn thân áo trắng, không nói hết phiêu dật Xuất Trần, cúi xuống nhìn trong sáng, thong dong tự nhiên, trên lưng đeo cổ kiếm Nhã Thanh Đồng, càng tăng thêm cho nàng ba phần anh lẫm chi khí, tựa như đang nhắc nhở người khác nàng kiếm thuật siêu phàm.
"Sư tỷ lúc nào nói chuyện mới có thể đứng đắn hơn chút đây ?"
"Tiểu cung phấn, ta đã đứng đắn đến nỗi không thể đứng đắn hơn được rồi."
"Vậy ngươi tốt nhất đừng đứng đắn" Trường Ninh khẽ nói, "Ngươi đứng đắn lại quá dọa người."
". . . . . ."
"Bất quá, " sau khi Huyền Tuyết trầm mặc, Trường Ninh nói, "Cùng sư tỷ ta xem thường trốn trốn tránh tránh, ta tin tưởng thế gian này chỉ cần chúng ta hợp lực có thể đánh bại bất cứ kẻ nào, chỉ là," Trường Ninh nói tới chỗ này chuyển đề tài, "Chúng ta đứng ở trên này cũng không lấy được thông tin cần thiết."
". . . . . . Còn nói ta, ngươi chẳng phải là so với ta càng đáng sợ, đột nhiên không đầu không đuôi nói ra dài như vậy một đoạn văn,ngươi vẫn là kiệm lời ít nói tốt hơn cho ta . . . . ."
Huyền Tuyết đang nói, chỉ thấy trong nội viện, sương phòng đi ra hai nam tử nho nhã, một tay cầm tiêu ngọc, chính là Bạch Thực, một người khác ôm ấp Ngọc Cầm, diện mạo thanh tú, xem ra ước chừng hai mươi tuổi xuân, hai người sau khi ra cửa vẫn chưa thấy bước đi, chỉ là thân hình đột nhiên lớn lên, lớn đến nhào đầu về phía trước, khôi phục như thân hình cũ, thân thể hai người đã di chuyển đến giữa sân.
Thân pháp này. . . . . . Dường như người trong Ma môn. . . . . .
Huyền Tuyết cùng Trường Ninh không khỏi liếc nhau một cái, trao đổi kinh ngạc với nhau.
Cũng trong lúc này, Bạch Thực quay về hướng hai người chắp tay cười nói, "Có bằng hữu từ phương xa tới không còn biết trời đâu đất đâu, trên phòng hắc y nữ hiệp cùng bạch y thiếu hiệp, đều đến rồi, không đề phòng đến hàn xá, cùng thưởng thức trà nhã có được không ?"
Lời nói vừa dứt, chỉ thấy Huyền Tuyết không nói hai lời thân hình lóe lên -- 36 Kế chuồn là thượng sách, cứ như vậy bỏ chạy !
"Sư, tỷ, . . . . . ."
Thiệt thòi ta mới vừa rồi còn nói tốt cho ngươi, hai người hợp lực có thể đánh bại bất cứ kẻ địch nào, hiện tại mới vừa nhìn thấy kẻ địch, ngươi liền bỏ chạy..... Sư tỷ ngươi đúng là. . . . . . Để ta nói ngươi tốt cái gì ?"
Trường Ninh không thể làm gì, một mặt băng sương bỏ đi theo.
"Quý phủ ta không hoan nghênh ngươi."
Sau khi trở về, Huyền Tuyết chuẩn bị đến phủ công chúa uống chén trà, liền bị Trường Ninh từ chối.
"Lẽ nào tiểu cung phấn không nhìn ra đối phương là tiên lễ hậu binh sao ? Tiêu cùng cầm của bọn họ là bằng trường kiếm của chúng ta, không đi nữa nhân gia một khi ra tay, chúng ta cũng không biết đối phương sâu cạn. . . . . ."
Huyền Tuyết giải thích. Biết Trường Ninh bởi vì chuyện vừa rồi đang tức giận.
Vậy ngươi cũng không cần chạy nhanh như vậy chứ? Trường Ninh hừ lạnh một tiếng, đánh ra một điểm hàn mang, chính là mai hoa tiêu phản chủ bay tới.
"Được, coi như ngươi đủ tuyệt tình, nơi này không lưu ta lại, tự có nơi lưu ta , Bổn cung chủ đến quý phủ của Chu đại tiểu thư uống trà đây!"
Huyền Tuyết nói xong thân hình lóe lên bỗng nhiên không gặp.
Chu đại tiểu thư? Trường Ninh thoáng méo xệch đầu, chẳng lẽ là Chu Tiểu Kiều? Hai người bọn họ từ lúc nào quen thân như vậy rồi a ?
Đang tự nghi hoặc, không trung truyền đến một câu, "Tiểu cung phấn sau này đừng thổ lộ với ta, miễn cho sư tỷ lại làm ngươi đau lòng!"
Trường Ninh nghe xong, trường kiếm cơ hồ tuột tay làm phi tiêu phát sinh.
Trở về ngẫm lại, Trường Ninh cảm thấy chuyến đi này cũng không hẳn không có thu hoạch gì. Chí ít biết được Bạch Thực kia thực không phải chỉ là một sơn trưởng thư viện bình thường.
Tắm rửa thay y phục sau, Trường Ninh nằm ở trên giường trằn trọc trở mình, khó có thể ngủ. Mấy ngày nay vẫn như vậy, cũng không phải bởi vì Bạch Thực kia, mà là bên người trống đi một hài tử, luôn cảm thấy vắng vẻ . Thời gian càng lâu, cái cảm giác này càng dày đặc, cứ thế trong lòng lại có một loại mơ hồ đau. . . . . . Khoảng