Buổi chiều ngày hôm sau, Trường Ninh trở lại phò mã phủ.
Tô Hạo còn đang ở Hàn Lâm viện, Trường Ninh liền đến thư phòng của Tô Hạo ngồi một chút.
"Điện hạ, ta đến, là vì muốn cùng người dắt tay, xem hoa nở hoa rơi, ánh sao sáng lạn".
Lật xem bản thảo trên bàn sách của Tô Hạo, chợt có một tờ giấy rơi xuống đất. Trường Ninh cúi người nhặt lên, thấy được chữ viết đoan trang diễm lệ, bên môi không khỏi nở ra nụ cười nhè nhẹ.
Chắc là tối hôm qua người nào đó ở thư phòng ngây người viết xuống, đứa bé này. . . . . .
Trường Ninh vô cùng hứng thú, đưa tay với ống bút cầm lấy cây bút, tiếu mực, viết xuống ba chữ, "Đã duyệt, tốt." Đem tờ giấy kẹp lại vào vị trí cũ.
Tô Hạo khi trở về nhìn thấy Trường Ninh đang ngồi một mình ở trong lương đình hậu hoa viên chơi cờ, một tay nâng quai hàm, một tay cầm lấy quân cờ, tư thế thanh thản ung dung.
Tô Hạo mỉm cười, đi tới kêu một tiếng.
"Điện hạ!"
"Phò mã trở về?" Trường Ninh nói xong ngẩng đầu lên, nhìn thấy trán Tô Hạo lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt nhỏ có một chút nóng đỏ, bộ dạng dịu dàng nói, "Năm nay thời tiết đặc biệt nóng chút."
"Ừ, " Tô Hạo đáp một tiếng, tự trong ống tay áo lấy ra khăn lụa lau lau trán cùng gò má, thời tiết vốn là đã rất nóng, ngày hôm nay lại vô cùng oi bức, mồ hôi đổ ra vốn đã làm y phục của nàng ướt đẫm.
"Hàng năm vào lúc này phụ hoàng đều sẽ mang theo mẫu hậu cùng hoàng tử phi đến Thừa Nhân Sơn Trang nghỉ ngơi," Trường Ninh một bên hướng về bát đựng cờ vừa thu quân cờ vừa nói "Buổi thị giảng của phò mã tạm nghỉ cũng tốt."
Tô Hạo gật đầu, "Ngày hôm nay thái tử điện hạ đã nói rồi, ngày mai cũng không cần tiến cung thị giảng, đợi đến khi ngày nóng qua đi lại thị giảng trở lại."
Lúc ăn cơm bởi vì thời tiết oi nóng, Tô Hạo ăn không ngon miệng, đối với bàn đầy đồ ăn cũng không động lông mày, Trường Ninh nhìn Tô Hạo một chút, để đũa xuống, gọi tới Thi mẫu thì thầm vào tai nàng nói một câu, Thi mẫu hiểu ý, gật gù lui đi.
Buổi tối, Trường Ninh sau khi tắm rửa xong đi vào phòng ngủ, Tô Hạo đã tắm xong ngồi trên giường nhỏ, mặc quần áo ngủ màu trắng, cầm trong tay chiếc phiến quạt đang tự quạt, khuôn mặt kéo căng, không biết đang suy nghĩ tâm sự gì, đã thấy nàng đi vào, con mắt cả kinh, hai tay chống giường thân thể lùi ra phía sau.
Trường Ninh mặc dù nhìn ra bất thường, nhưng cũng bất động thanh sắc.
Thi mẫu dẫn một thị nữ bưng một khay đi vào, Trường Ninh ra hiệu đặt lên bàn rồi cho lui xuống.
Trường Ninh lấy bát canh cá bạc trên khay bưng đến bên giường ngồi xuống, "Phò mã nếm thử canh này xem mùi vị ra sao ?" Tuy là để Tô Hạo nếm, nhưng lại không đưa bát canh cho Tô Hạo, mà nắm lấy muôi canh súc một muỗng đưa đến trước môi Tô Hạo, Tô Hạo thụ sủng nhược kinh, đôi mắt đẹp chớp chớp, mở ra đôi môi anh đào nếm nếm, gật gật đầu nói, "Ăn ngon."
Trong bát màu như sữa tươi giống như màu sắc canh thuốc, bên trong chìm nổi dường như ngọc trâm cá bạc, loại cá này không vẩy, không xương lại không có ruột, là đặc sản của Động Đình - cá bạc chất thịt gần như trong suốt, hơn nữa trong súp tô điểm thêm màu xanh lục của rau rút, chỉ cần nhìn qua một chút có thể thấy hết sức thanh tú.
"Ăn ngon thì ăn nhiều một chút."
Tô Hạo chu ra cái miệng nhỏ gật đầu, "Ừ." Dáng vẻ khả ái giống như trẻ nhỏ.
Mắt Trường Ninh chợt lóe lên, môi nở ra một nụ cười nhẹ, lại múc một muỗng đút cho Tô Hạo, cứ như vậy, một bát canh cá bạc lớn rất nhanh thấy đáy.
Trường Ninh nắm khăn lụa nhẹ nhàng lau khóe miệng Tô Hạo, nhìn chăm chú Tô Hạo chốc lát, bỗng nói, "Năm đó thời tiết cũng rất nóng, ta ăn không thấy ngon miệng, mẫu không biết từ nơi nào tìm được thực đơn, gọi Ngự Thiện Phòng làm bát canh bạc như này mang đến, ta ăn một miếng sau liền rất thích, một hơi ăn xong một bát lớn, cho tới bây giờ vẫn rất thích." Dùng giọng nói nhu hòa nói chuyện với Tô Hạo.
Tô Hạo mải nghe, quên không đáp lại.
Sau khi đi ngủ, Tô Hạo cảm cảm giác được quấn ngực thấm ở trên người, rất không thoải mái, muốn nắm phiến quạt để quạt lại sợ ảnh hưởng Trường Ninh nghỉ ngơi, cũng không dám trở mình nhiều lần, chỉ mở to mắt nằm, không cách nào ngủ.
Cũng đang lúc này chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua, trong lúc nhất thời thích ý cực kỳ.
Tô Hạo quay đầu vừa nhìn, đúng là Trường Ninh nghiêng người hướng về mình nằm, một tay cầm một chiếc phiến quạt vì nàng quạt.
"Điện hạ. . . . . ."
Trường Ninh khẽ mỉm cười, "Phò mã một thân mồ hôi, đi tắm thêm lần nữa cũng không ổn, " Trường Ninh nói tới chỗ này dừng một chút, thu lại nụ cười, nhìn thẳng vào mắt Tô Hạo,"Khí trời oi bức, Phò mã còn mặc nhiều như vậy, nhưng cũng chẳng trách."
Tô Hạo ngẩn ra, theo bản năng đem tay nhỏ để ở trước ngực.
Trường Ninh đem quạt để ở một bên, đưa tay nhẹ nhàng kéo tay Tô Hạo ra, tháo xuống dây áo lưng Tô Hạo, luồn bàn tay trắng nõn vào trong ngực Tô Hạo, "Quấn ngực không nhất thiết phải mặc." Nói xong vận động ngón tay nhanh nhẹn cởi xuống quấn ngực, cũng không thèm nhìn, ném xuống giường.
Trong thời gian này, ánh mắt Trường Ninh thủy chung chưa từng rời mắt khỏi con ngươi của Tô Hạo.
Tô Hạo cả người đều sững sờ tại chỗ, trong đầu trắng xóa một màu, ". . . . . ."
Mắt Trường Ninh sáng lóe lên một cái, trên mặt chậm rãi triển khai nụ cười tiếu ý.
"Điện, Điện hạ, " Tô Hạo sau những phút giây thất thần bình tĩnh trở lại, sợ đến mức bò dậy quỳ đến trên giường nhỏ, dập đầu trước Trường Ninh, "Tô Hạo tự biết phạm vào tội khi quân, nguyện cầu xin được chết, chỉ xin . . . . ." Vốn là muốn nói xin cho người nhà một con đường sống, nhưng lời nói chưa kịp ra đến miệng. Bởi vì đã xảy ra một việc bất ngờ hấp dẫn toàn bộ chú ý của nàng, cứ thế trong lúc nhất thời đánh mất khả năng nói chuyện. Áo của nàng không hề báo trước từ trên vai trượt xuống, như cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống bên hông, khiến thân thể nàng mười phân vẹn mười hiện lên trước mặt Trường Ninh, mà đây chính là tư thế đối diện, trực diện đối diện.
Trường Ninh vô cùng bình tĩnh,