Lần này nhìn lên, chính là đụng lúc Trường Ninh quay người, không nghĩ qua là lại đem bộ ngực kiều diễm kia nhìn không bỏ xót một lượt, chính xác là ---
Da thịt như tuyết, Ám Hương ngưng lộ, Ngọc Sơn chỗ cao, tiểu xuyết San Hô, một đôi Minh Nguyệt dán trước ngực, hai điểm phong thái tin ...nhất đều. . . . . .
Vẻ đẹp không sao tả xiết.
Tô Hạo chỉ cảm thấy lục hết trong đầu hết thảy câu chữ cũng không đủ hình dung vẻ đẹp trước mắt, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, đem môi anh đào mở thành vòng tròn, đôi mắt đẹp không hề chớp mắt, nhìn ngây dại ,cũng không biết thẹn thùng.
Trường Ninh ngẩng đầu, chỉ thấy bộ dạng ngây ngốc của đứa bé đẹp như lưu ly chế phẩm tuyệt sắc, không khỏi nheo lại đôi mắt say xưa nhìn ngắm, đạp đáy ao từng bước từng bước đi tới.
Lúc Tô Hạo lấy lại được tinh thần đã thấy thân thể Trường Ninh kề sát thân thể của mình, điểm phấn hồng bên trái của Trường Ninh gần kề đối diện với môi anh đào của nàng đến nỗi, chỉ cần mở miệng liền có thể ngậm vào trong miệng.
Tô Hạo bị ý nghĩ chợt lóe trong đầu sợ hết hồn, vội vàng đem miệng nhỏ ngậm chặt lại, ngẩng đầu, đem một đôi mắt đẹp vụt sáng đến xem Trường Ninh, chỉ thấy con ngươi của Trường Ninh tựa như nước biển mênh mông, đang chăm chú nhìn nàng.
Hơi nóng nước ao phun lên thân thể Tô Hạo, trên trán Tô Hạo lấm tấm mồ hôi hột, bọt nước ẩm ướt trên tóc tích tích thành giọt chảy xuống khuôn mặt đẹp không có khuyết điểm của Tô Hạo, hai bàn tay che ở trước ngực cùng với đôi mắt thất kinh, khiến cho Tiểu Nhân Nhân thật giống như một đóa hoa yếu đuối trước mưa gió, mưa cũng phiêu diêu, hoa cũng phiêu diêu. . . . . .
Ánh mắt Trường Ninh dần dần mất đi tiêu cự, tay phải chống lên bạch ngọc trên vách ao, tay trái chậm rãi đưa đến trước mặt Tô Hạo. nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Tô Hạo.
Điện hạ. . . . . .
Tay nhỏ đang che trước ngực của Tô Hạo rủ xuống, trở tay đỡ thành ao, đôi chân đạp lên hoa văn nhô ra, một loại cảm giác tê dại nói không lên lời từ lòng bàn chân truyền đến đỉnh đầu, đáy lòng lại dâng lên một cỗ cảm xúc kinh hoàng chưa bao giờ trải qua.
Thân thể Trường Ninh kề bên càng gần, cơ hồ kề sát tới bên người Tô Hạo, tay phải chống thành ao cũng đã thu lại rồi, đồng thời tay trái nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc mai ướt nhẹp của Tô Hạo ra phía sau, sau đó nhẹ nhàng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Hạo, ôn nhu mà bá đạo nắm chặt lấy chiếc căm thanh mảnh của Tô Hạo.
Điện, Điện hạ. . . . . .
Tâm Tô Hạo thịch thịch trực nhảy, đôi mắt đẹp vụt sáng không chớp mắt.
Trường Ninh nghiêng thân cúi đầu, môi đỏ mềm nhẹ kề sát lên môi mềm bên trên của Tô Hạo.
Tô Hạo chỉ cảm thấy một mùi thơm ngát ngọt ngào nhẹ nhàng bay vào mũi, một cảm giác mát mẻ thấm vào ruột gan, trái tim không ngừng nhảy lên.
Mùi hương cơ thể đặc hữu trên người Trường Ninh, vẫn luôn là mùi hương khiến Tô Hạo si mê không thoát ra được, từ khi ban đầu ngửi thấy cho đến tận bây giờ, chỉ mong thời khắc này kéo dài vĩnh viễn.....bởi vì hoàn toàn không muốn cảm xúc này chấm dứt.
Môi Trường Ninh sát môi Tô Hạo qua lại vuốt ve, như gần như xa, có lúc thật sâu, khi hòa lưu luyến, sau đó chậm rãi mở ra đôi môi ngậm lấy bờ môi mọng nước của Tô Hạo, đầu tiên là môi trên, sau đó là môi dưới, cuối cùng đồng thời ngậm hai mảnh môi, nhẹ nhàng mút.
Tô Hạo tâm "Đùng!" nhảy một cái, đồng tử, con ngươi phóng tới to lớn nhất, thân thể sản sinh một loại cảm giác nguyên thủy.....
Sủng hôn rằng co thật lâu.
"Phò mã dự định ở trong ao đứng ngây ra bao lâu đây?"
Lúc Tô Hạo lấy lại tinh thần, bên môi Trường Ninh nở ra nụ cười tiếu ý.
". . . . . ." Tô Hạo phản ứng đầu tiên chính là muốn lên bờ mặc quần áo, kết quả lại bị Trường Ninh kéo lại, "Phò mã còn không tắm rửa liền như thế đi lên ?"
Tô Hạo lúc này mới nhớ tới nàng sau khi xuống bể chưa thanh tẩy thân thể, đầu tiên là chỉ lo nhìn lén, sau đó liền. . . . . .
"Trước đây đều là người nào hầu hạ Phò mã tắm rửa ?"
Trường Ninh nhẹ nhàng nắm chặt thân thể Tô Hạo, khiến nàng đưa lưng về phía mình, một bên tay vốc nước nhẹ nhàng giội lên bả vai nàng vừa nói.
Tô Hạo nói, "Vẫn luôn là nhũ mẫu hầu hạ ta tắm rửa, có lúc mẫu thân cũng sẽ giúp ta đấm lưng."
"Thân phận của Phò mã có mấy người biết được ?"
"Ngoại trừ mẫu thân cùng nhũ mẫu, còn có hai vị thị nữ của mẫu thân."
"Bà mụ là ai?"
"Bà mụ chính là nhũ mẫu."
"Ơ. . . . . . Phụ thân ngươi có biết hay không ?"
Tô Hạo trả lời, "Phụ thân đến nay chẳng hay biết gì." Nếu như biết nhất định sớm tức chết rồi, nào có mệnh sống đến bây giờ.
Trường Ninh gật gù, không tiếp tục nói nữa, cận thận thanh tẩy thân thể giúp Tô Hạo, một lát sau mới nói, "Sau này Phò mã có thể ở đây tắm rửa, nếu ta không ở, ngươi liền tự mình tắm rửa được rồi, Phò mã đã là người lớn, còn muốn người khác hầu hạ sao?"
Bé ngoan Tô Hạo "Ừ" một tiếng.
Đêm đó Tô Hạo ngủ rất say sưa.
Điện hạ nếu nói cho nàng dùng ngọc trì kia tắm rửa, có thể thấy được cũng sẽ không đuổi nàng đi , hơn nữa tuy rằng cẩn thận hỏi dò thân thế của nàng, nhưng cũng không có ý hạ tội Tô gia.
Lo lắng rơi xuống đất, tự nhiên nồng đi vào giấc mộng.
Ngày hôm sau, Tô Hạo tỉnh lại, bên người đã không thấy Trường Ninh, cho rằng nàng về phủ công chúa , ai ngờ đi tới nội viện lại nhìn thấy, Trường Ninh chính là đang ngồi dựa bên lan can ngắm hoa sen, mặc một thân váy dài nhạt sắc thủy mặc, tóc đen búi lên, cả người thanh tú thanh nhã, hoa sen trong ao cũng cảm thấy phải thua kém ba phần.
Tô Hạo nhìn ra khẽ cười, đi lên phía trước kêu một tiếng, "Điện hạ. . . . . ."
Trường Ninh khẽ nói, "Phò mã tỉnh rồi." Vẫn cứ điềm nhiêm ngắm hoa sen trong ao, vẫn chưa quay đầu đến xem Tô Hạo.
Tô Hạo "Ừ" một tiếng tính là đáp lại
"Vốn là hàng năm ta cũng sẽ theo phụ hoàng đến Thừa Nhân Sơn Trang nghỉ ngơi, nhưng năm nay không thế nào muốn đi, hôm qua tiến cung cũng đã nói qua với phụ hoàng rồi, đã được phụ hoàng cho phép."
Tô Hạo nói, "Không đi mới tốt, ta cũng không muốn đi."
Dựa theo tổ chế Hoàng thất , trừ thái tử , các hoàng tử chỉ cần không có đại khuyết