Minh Anh quì, cả người run rẩy chầm chậm khẽ chạm vào thân thể người trước mặt. Rất trúc trắc, rất căng thẳng nhưng cũng thuận lợi cởi được y phục của người ta. Minh Anh phải mất một hồi lâu mới ổn định cảm xúc bản thân, tập trung tinh thần tiếp tục hành động.
Vĩnh Ninh có lẽ đã chịu đựng đến kiệt sức. Cũng không rõ độc tính của dâm dược này có bao nhiêu nguy hại, cũng không biết hành động này của nàng thật sự sẽ giúp được nàng ấy hay không? Dù sao cũng không thể để mặc công chúa khổ sở thế này.
Y phục, váy dài, tiết khố, yếm tơ, tất cả đều đặt gọn gàng ở một bên. Minh Anh ngẩn ngơ đến mất hồn trước cỗ thân thể trắng mịn bóng loáng như một khối trân châu hoàn mỹ tinh kì lấp lánh lung linh kia. Minh Anh trấn định tinh thần hít thở một hơi, sau đó dịu nhẹ từng chút đặt môi xuống khuôn mặt tuyệt trần kia. Mắt, mũi, mặt rồi xuống cổ. Nàng nhớ lại cô bạn trước kia khi ấy cũng tỏ ra rất thoải mái khi chạm nàng và hôn ấy. Như vậy, chắc công chúa cũng sẽ thoải mái hơn?
Môi lướt xuống cổ, cũng lướt nhanh qua sau đó chạm đến một chỗ nhấp nhô thì...Ánh mắt nàng lâng lâng, ngơ ngẩn không biết phải diễn tả làm sao trước cảnh vật khiến người ta phải thần tình mê muội. Ực một tiếng. Nàng nuốt xuống một cỗ kinh diễm u mê. "Mẹ ơi, mẹ từng nói cảnh đẹp nhất chính là mặt trời mọc trên đỉnh tuyết ư?" Thật vậy á! Mà nàng không chỉ thấy một mà còn là hai mặt trời. Hai mặt trời ở trên đỉnh tuyết phong!
Minh Anh cảm thấy đầu óc đảo điên. Ừm thì...điên. Có lẽ cả đời cũng chỉ có một lần điên này. Nàng mím môi, tập trung khí lực, dụng thần đặt xuống đỉnh tuyết phong kia một cái hôn. Sau đó thì cắn nhẹ. Tiếp đó là liếm láp, xoa xoa, sờ chạm rồi là mút lấy. Cảm nhận được kích thích, thân thể công chúa cong lên, bờ môi cũng nhẹ nhàng mấp máy. Minh Anh biết mình làm đúng chỗ, liền bạo gan hơn tại trên đỉnh mặt trời nhỏ kia há miệng ngoạm lấy. Cảm giác ấm nóng tập kích, Vĩnh Ninh dù đang mê man cũng giật giật thân thể biểu lộ rúng động. Ở nơi hàm súc nhất của nữ nhi gia, Minh Anh đương nhiên hiểu rõ làm như thế này sẽ khiến người kia lên trời xuống biển. Bản thân nàng cũng là lần đầu tiên làm loại hành động này nhưng không ngờ thật sự làm đến thích thú không muốn dừng lại. Cứ một chốc hôn, một chốc lại liếm, vừa xoa vừa nắn lại còn cắn mút liên tục các kiểu. Vĩnh Ninh thật không chịu nổi rên lên một tiếng thống khoái. Minh Anh thấy được thành tựu liền dừng lại. Nhìn đôi môi nữ nhân nóng bỏng đang khẽ mấp máy vô lực, Minh Anh nuốt một ngụm lấy khí sau đó áp xuống, thật dịu dàng nhưng cũng không kém phần mãnh liệt xâm chiếm vào bên trong. Một đường tiến công, môi lưỡi dây dưa thẳng đến khi nàng nghe được tiếng hít thở không thông mới chịu buông tha. Người bên dưới thở ra một hơi, vẫn không tỉnh nhưng sắc da trên cơ thể đã dần phục hồi. Vị trí ở trước quả tim của nàng ấy đập mạnh. Minh Anh nhìn thấy rõ. Hiển nhiên cảm thấy có chút đắc ý, Lưu chưởng sứ nàng thật đã làm cho người ta động tình đến mức sắp cực hạn.
Minh Anh hít vào một ngụm. Nghĩ đến chỉ còn một bước nữa. Nàng nhắm mắt tập trung, đem hình tượng thiên cổ mỹ nhân mà nàng từng một thời si mê cuồng nhiệt dung nhập vào thân thể trước mặt. Ừm thì... Bởi vì người thật và tưởng tượng của nàng bấy lâu hoàn toàn không giống, cho nên ở tình huống này nàng ám thị chính mình như thế, hi vọng sẽ mang được hiệu quả cảm xúc cao hơn.
Một cái hôn đặt xuống bụng nhỏ của nữ nhân đã mềm như nước kia, lại tiếp tục dùng mũi áp lên rồi cọ cọ. Thẳng đến khi chạm đến vùng đất tư mật, Minh Anh trộm liếc nhìn biểu cảm trên khuôn mặt mê man kia sau đó lại trộm liếc xuống cánh đồng ngào ngạt bên dưới. "Thình thịch, thình thịch". Minh Anh nhất thời lâm vào cảm xúc muôn phần phức tạp. Hoảng hốt, vui mừng, mong chờ và lo lắng. Cảm giác vừa thích thú vừa sợ hãi, nửa muốn thêm nữa nửa lại bỏ chạy đi. Minh Anh cật lực trấn áp nội tâm. Tim nàng đập rất nhanh, nhanh đến mức nàng sắp không thở nổi. Bị một cỗ kích thích tập kích khiến tâm tư thuần khiết của nàng bị một phen choáng váng. Nàng nén xuống, dồn tinh thần cho một lần say đắm định mệnh này. Đôi môi đặt xuống. Trước mắt nàng là một khu vườn bí ẩn với một đoá hoa thần thánh lúc động lúc tĩnh, trên đỉnh nụ còn vương vài hạt sương mai. Minh Anh kích động đến run lên. Chỉ còn một bước này nữa thôi, quan hệ giữa nàng với nàng ấy sẽ là một cảnh giới khác. Nhưng, lập tức nàng cắt bỏ dòng suy nghĩ lẫn quẫn khi nhìn thấy một đầm nước trước cửa hang. Ách! Thế này... độc tính của dâm dược có lẽ sắp được giải hết. Chỉ còn mỗi một bước này.
Trái tim Minh Anh bồi hồi, ngơ ngẩn nhìn thật lâu. Cho đến khi nàng nghe được giọng của công chúa không thể khắc chế được nữa:
- A...ưn...ưm...hưm...
Minh Anh đưa hai tay lên ôm ngực. Tim nàng đập mạnh, ngực dường như muốn nổ tung.
Sau đó...
Môi nhẹ chạm xuống nụ hoa tham luyến vừa ngậm vừa nút. Nàng cảm nhận được nước trong khe suối cũng vì động tác của nàng mà tuôn trào tuôn trào. Một cỗ vị đạo vừa xa lạ vừa ngọt ngào lại có gì đó như thiêng liêng, như trần tục. Minh Anh bạo dạn dùng lưỡi thám hiểm, mỗi một nơi lướt qua, nàng lại lấn sâu vào một chút. Đến khi chạm đến một viên châu thần thánh ẩn kín trong lớp cỏ lau, nàng ngậm nhẹ một cái. Thân thể nữ nhân kiềm không được nữa kêu lên một tiếng. Vừa lúc đó, có tiếng chân người bước nhanh, sau đó là tiếng mở cửa. Minh Anh lập tức lấy y phục phủ lên cho nữ nhân nằm đấy. Chính mình cũng chụp lấy mặt nạ da đội lên. Cửa phòng