Từ nội đường ra đến đại sãnh cũng phải một đoạn đường. Chân Lộc đi cạnh Vũ Đại Bảo hết lời giải thích thay cho "đường đệ" nhà mình. Vũ Đại Bảo vẫn làm bộ mặt hậm hực, dường như không nghe lọt chữ nào cả. Mãi đến khi chỉ còn một cánh cửa nữa là ra đến sãnh, hắn bất ngờ quay lại, áp Chân Lộc dính vào tường rồi kề sát bên tai Chân Lộc buông mấy lời ý tại ngôn ngoại:
- Không nghĩ Đạt thế tử cùng Ngọc thế tử quan hệ tốt đến vậy. Ngay cả khi Ngọc thế tử quá đáng quá mức, làm ra những chuyện tệ hại này. Nếu như không phải niệm tình Đạt thế tử thì bổn cốc chủ đã phân hắn làm tám khúc. Hừ! Một kẻ tham dâm háo sắc như vậy thì có thể nên được đại sự gì? Đạt thế tử, ngài nên cân nhắc một chút, giữa đại sự thiên hạ với tình cảm huynh đệ với ngài ấy, việc khinh việc trọng, thế tử tự mình nghĩ đi!
Hắn dứt câu, ngón tay còn búng nhẹ một cái lên da mặt Chân Lộc rồi đi trước một bước vào sảnh. Chân Lộc nhìn theo bóng lưng hắn, tần ngần một chút cũng đi theo vào trong.
Bên trong là hai nam nhân, một người độ khoảng năm mươi, người kia là một thiếu niên tuấn tú, chừng hai mươi đổ lại. Vũ Đại Bảo thấy họ liền tay bắt mặt mừng, lộ ra thân thiết lắm. Chân Lộc ở một bên đợi hắn hoan hỉ một lúc, đến khi hai vị khách kia nhìn về phía mình, Chân Lộc mới chắp tay, cung khiêm xưng:
- Chân Đạt, thế tử của Đông Định vương Chân Hiển.
Người bên kia, nam nhân lớn tuổi hơn lên tiếng trước:
- Bạch Trác Phu, tri phủ Nam Bình trấn. Hân hạnh diện kiến thế tử!
Thiếu niên anh tuấn kia cũng mỉm cười bước lên hướng Chân Đạt buông lời khách khí:
- Nghe nói Đông Định vương thế tử tài cao chí lớn, anh tư kiệt xuất. Ngưỡng mộ đã lâu, nay may mắn được diện kiến thật là vừa vui mừng vừa xúc động. Tại hạ, Hứa Du Nhiên.
-----------
Minh Anh lấy hết hơi sức bế Vĩnh Ninh về đến phòng thượng khách. Cánh cửa vừa đóng lại, nàng đặt công chúa lên giường, sau đó định quay qua bàn rót một chén trà nhưng chưa kịp thì đã choáng váng rồi ngất lịm ngay bên cạnh công chúa. Cũng không biết thời gian ngất là bao lâu, nàng chợt có cảm giác dường như có người chạm lên khuôn mặt nàng muốn giở mặt nạ ra. Thần thức nàng lo lắng sợ bản thân bị lộ nên lập tức tỉnh. Nàng nhìn quanh quất, trong phòng chỉ có mình nàng. Như vậy vừa rồi chỉ là mơ thôi. Nàng thở phào một tiếng sau đó giật bắn mình nhảy dựng: "Công chúa".
Nàng vừa nghĩ, chân đã nhanh chóng bắn đến cửa muốn chạy đi tìm người. Vừa lúc cửa vụt mở ra, Chân Lộc tay cầm chén thuốc, sửng sốt nhìn nàng, sau đó nhẹ nhàng thả ra từng chữ:
- Ngươi trúng độc. Uống thuốc trước rồi nói chuyện.
" Hắn biết mình trúng độc? Hắn biết y thuật, có nghĩa cũng đã biết thân phận của mình!" Trái tim Minh Anh gióng lên một hồi trống cảnh giác. Chân Lộc vẫn điềm nhiên như thế, nhìn nàng thổi thổi chén thuốc trong tay, biết là nàng đang lo lắng, hắn mới nói:
- Không cần nghĩ, ta sớm biết ngươi là nữ nhân.
Minh Anh vừa hớp vào một ngụm thuốc, lại nghe hắn nói tiếp:
- Nhưng nữ nhân kia của ngươi...
- A! Nàng ấy chính là Vĩnh Ninh công chúa... - Nàng vội vã chen lời Chân Lộc, sau đó tự thấy không ổn, liền nói tiếp - Ta phụng mệnh hộ tống, đồng thời phải bảo hộ nàng ấy an toàn.
- Bảo hộ? Đến cả chuyện kia?
Vẻ mặt Chân Lộc rất điềm tĩnh nhưng khẩu khí bát quái, ý tứ mười phần châm chọc khiến Minh Anh lúng túng, nhất thời ngu ngốc không phản ứng được.
Chân Lộc cũng không làm khó. Nàng thẹn thùng đến như vậy, cũng không muốn mất thời gian vô nghĩa.
- Niệm tình ngươi hết lòng che chở cho hoàng muội ta, công chúa kia của ngươi ta đã giúp giải hết độc tố rồi. Về phần cổ độc trong người ngươi, ta y thuật chưa đủ, chỉ có thể giúp ngươi hạn chế bộc phát. Muốn giữ được mạng, phải xem ngươi có may mắn gặp được cao nhân không.
Minh Anh nghe xong chỉ gật đầu cảm kích. Chân Lộc bước lại ghế ngồi xuống, nói:
- Còn về việc kia, quả nhiên đúng như ngươi đoán.
A! "Việc kia"- Chân Lộc ngươi đang nói...
- Ba vị hoàng thúc của ta cùng với tri phủ Nam Bình, Vũ Đại Bảo, Hứa Du Nhiên thật sự muốn biến Nam Bình Trấn này thành chảo lửa. Sau đó bùng phát. Lần này, thiên hạ bình yên hay đại loạn đều phải nhờ Nam Thiên quốc các ngươi.
----------
Minh Anh đứng trước cửa phòng cách vách, đi qua lại mấy lượt vẫn không có can đảm gõ cửa. Nàng xem canh giờ, lúc này cũng đã đến giờ tỵ. Lúc nãy Chân Lộc đã nói độc tính trên người công chúa đã được giải, hẳn là nàng ấy không sao và bây giờ đang tỉnh. Minh Anh cứ giơ tay lên rồi lại rút xuống. Rốt cuộc, trải qua bao nhiêu chuyện, nàng vẫn như thế luôn khiếp sợ trước công chúa, một câu thỉnh an mà nàng phải nhẩm đến hai trăm lần cũng không nói ra được.
Đang lúc nàng chán nản muốn đi thì thấy gia nhân mang cơm đến. Nàng lập tức nhân cơ hội đó nhận mâm cơm rồi bưng đến gõ cửa xin được vào trong. Gõ đến ba lần cũng không thấy hồi âm, Minh Anh linh cảm không hay, liền đẩy cửa vào trong. Quả nhiên, trong phòng không có người.
" Công chúa đâu rồi? Nơi này nguy hiểm như thế, nàng ấy sẽ không tự mình rời khỏi phòng. Không lẽ là..."
Nàng bước lại giường nhìn quanh một lượt mới phát hiện có một mảnh giấy ghi mấy chữ "Người đã an toàn. Tiểu Phụng."
- Tiểu Phụng đến rồi?
Minh Anh buột miệng nói, còn đang nghĩ Lục Tiểu Phụng sẽ đưa công chúa ra ngoài như thế nào thì vừa lúc nàng nghe ầm ầm mấy tiếng. Đất trời như điên đảo, giống như vừa có tiểu địa chấn. Minh Anh kinh hoảng vội chạy ra chính sảnh xem.
Ở chính sảnh, Vũ Đại Bảo cùng tất cả thủ hạ trong cốc đều sẵn sàng vũ khí trên tay, mặt căng, ánh mắt lo lắng nhìn về cánh cửa đá. Minh Anh nhìn khắp một lượt, tìm thấy Chân Lộc và đám tùy tùng liền chạy đến. Còn chưa kịp hỏi chuyện gì đã xảy ra thì liền nghe tiếng va đập vang dội từ bên ngoài. Là có người dùng thân gỗ lớn muốn phá cửa đá. Hay nói chính xác hơn, Nạp Vũ cốc có thể đang bị...
- Là quan binh tấn công sao?
Một câu của nàng liền khiến đám người Vũ Đại Bảo đang căng thẳng phải quay sang. Vũ Đại Bảo nhác thấy nàng liền hừ một tiếng khinh bỉ.
- Ngươi sợ sao? Sợ thì trở về phòng đi. Có bổn cốc chủ ở đây, bọn chúng sẽ không xông vào đây được đâu.
- Không vào được nhưng nếu họ dùng khói thì sao?
Vũ Đại Bảo khoát tay ra hiệu một cái, thủ hạ liền chạm cơ quan, ở trên mái tự nhiên bật mở ra cả một bầu trời thoáng đãng.
- Nếu bọn chúng muốn dùng khói thì cứ dùng. Chúng thả bao nhiêu khói thì chúng ta hít bấy nhiêu. Haha.
Minh Anh thấy vẻ đắc ý gượng gạo của Vũ Đại Bảo có gì đó không ổn. Nàng còn muốn nói gì đó nhưng bị Chân Lộc ngăn lại. Chân Lộc hiệu cho nàng theo hắn lùi ra sau một chút, lại bảo nàng:
- Nếu như cửa đá kia bị hạ, chúng ta...
Lời còn chưa nói hết đã nghe ầm một tiếng. Cánh cửa đã bị tông sập. Ở bên ngoài xuất hiện hơn mười cỗ xe chất đầy rơm lửa cháy phừng phực đang hùng hổ xông vào trong. Minh Anh nhìn ra con đường bên ngoài, sực nghĩ đến điều gì đó, nàng thét lên:
- Nguy!
Nàng nhớ, nơi dẫn vào sảnh cốc có đi ngang qua chiếc cầu mà ở bên dưới cầu lại luôn có khói trắng lượn lờ. Khói trắng không lạnh không nóng, có thể nào là khí dẫn cháy phốt pho không?
Minh Anh vừa nghĩ đến liền kinh sợ kéo theo Chân Lộc lùi lại. Vũ Đại Bảo quay nhìn sang nàng, bất chợt nghĩ đến điều gì đó, hắn liền quay sang thủ hạ:
- Lôi nữ nhân đó ra đây cho