Lúc về đến được dịch quán, Lục Tiểu Phụng cũng tự mình vào đông viện trước. Minh Anh dẫn đường Chân Lộc cùng vào trong. Đến đại sãnh, nghe được giọng nói cười rôm rã bên trong. Ánh mắt Minh Anh quét lên, vô tình chạm mắt với Vĩnh Ninh cũng đang nhìn tới. Nhất thời cả hai cùng lúc né tránh. Minh Anh cụp mắt, cúi đầu đi tới vài bước, hướng Triệu Vinh đang ngồi, thấp giọng nói:
- Hạ quan Lưu Kì Anh, ra mắt An Định Vương điện hạ! Thỉnh an công chúa! Kính chào Hứa đại nhân!
Vĩnh Ninh nghe nàng thỉnh an, cảm giác hết sức mất tự nhiên, không đáp lời nàng mà quay sang Triệu Vinh nói nhỏ:
- Muội vào trước!
Triệu Vinh gật đầu, nhìn theo bóng hoàng muội rời đi rồi lại nhìn sang Hứa Du Nhiên ở bên cạnh, sau đó mới nhìn đến Minh Anh, nhàn nhạt khoát tay nói:
- Lưu chưởng sứ không cần đa lễ. Ngồi, kể cho bổn vương nghe ngươi vừa qua đã làm được những trò trống gì?
Khẩu khí mười phần khinh miệt! Minh Anh cũng không nói gì. Nàng cũng không khoẻ, cho ngồi thì nàng ngồi thôi. Vừa lúc đó, Hứa Du Nhiên đứng dậy ra vẻ ân cần rót trà đưa đến trước mặt nàng.
- Lưu huynh đảm nhiệm hộ tống sứ giả, trên đường vất vã rồi. À, vị kia... Chân Lộc vương tử!
Chân Lộc nãy giờ bị Triệu Vinh và Minh Anh xem nhẹ, giờ mới được Hứa Du Nhiên phát giác. Hắn cũng không lấy làm giận, bước đến nhìn thẳng Hứa Du Nhiên, không nói chỉ chắp tay hướng Triệu Vinh và Hứa Du Nhiên chào nhẹ. Triệu Vinh cũng biết mình vừa rồi thất thố, ra vẻ với Minh Anh mà không để ý sứ giả Chân Qua đang ở đây. Hắn cũng ngại mở miệng nên chỉ mời Chân Lộc, sau đó sai người dâng trà. Chân Lộc vẻ mặt thâm trầm, ít nói ít cười và cả buổi nói chuyện hắn chỉ nhìn chăm chăm Hứa Du Nhiên và rất ít mở miệng. Hứa Du Nhiên thấy hắn kì lạ, hoàn toàn không giống với Chân Lộc vương tử cao ngạo hiếu thắng lúc ở kinh thành. Nhưng họ Hứa không sao ngờ, Chân Lộc trước mắt hắn thật ra vừa mới tương kiến hắn tại Nạp Vũ cốc trong bộ dạng của Chân Đạt.
- Cái gì? Ngươi nói Trần Chí Hiền...toàn quân bị chôn vùi trong Nạp Vũ cốc? - Triệu Vinh không thể tin nổi, nhảy nhỏm lên.
Lúc hắn đến đây nhận được tin báo Nạp Vũ cốc Vũ Đại Bảo làm phản, bắt cóc công chúa Vĩnh Ninh mưu đồ uy hiếp triều đình. Triệu Vinh lập tức cùng Hứa Du Nhiên thương nghị đối sách. Hứa Du Nhiên nội ứng dẫn đường, Lục Tiểu Phụng mới thuận lợi xâm nhập sau đó đưa công chúa hoà theo tùy tùng của Hứa Du Nhiên để đi ra. Hoàng muội được cứu, Triệu Vinh sẽ không nương nhượng gì với bọn thổ phỉ Vũ Đại Bảo kia. Hắn sai dũng tướng tâm đắc nhất Trần Chí Hiền đem năm trăm binh sĩ tiêu diệt Nạp Vũ cốc. Nằm mơ cũng không ngờ một nơi không có lối thoát, như một cái chậu lại có thể nuốt hết cả năm trăm binh cùng dũng tướng của hắn.
- Không được. Bổn vương phải đến đó.
Hứa Du Nhiên cũng đứng dậy:
- Hạ quan cũng đi!
Hai người tức tốc đi ra. Minh Anh cũng không có khí lực nhìn theo. Tâm tình của nàng sau trận chiến vừa rồi đã rơi tận đáy. Chân Lộc sâu kín quan sát. Hơn nữa, qua cuộc nói chuyện vừa rồi, thái độ của Triệu Vinh và Hứa Du Nhiên đối với Minh Anh, hắn nhìn thấu. Nhẹ nhàng bước lướt qua nàng, khẩu điệu ấm áp hiếm có nói:
- Ngươi đừng nghĩ ngợi nhiều quá. Bọn họ vốn không xem trọng ngươi, đương nhiên không cần ngươi. Dưỡng tâm giữ sức, lúc thích hợp còn dùng đến.
------------
Tại Đông viện, Vĩnh Ninh vừa tắm xong, trên người chỉ mặc mỗi trung y tơ lụa mỏng manh, đang được Thanh Nhi giúp lau tóc. Bởi vì tóc mới gội ẩm ướt, từng giọt từng giọt rơi lên trung y cũng ướt thành một mảng. Biết công chúa không thích ẩm ướt nên Thanh Nhi liền lấy một bộ trung y khác nói là muốn giúp công chúa đổi áo. Nếu như bình thường, Vĩnh Ninh rất hợp tác. Nhưng hôm nay, Thanh Nhi đưa trung y khô ráo đến rồi vươn tay muốn cởi xuống chiếc bị ướt trên người nàng ra, Vĩnh Ninh thoáng chốc lúng túng, sau đó bảo Thanh Nhi ra ngoài, tự nàng sẽ đổi lấy. Thanh Nhi thấy công chúa kì lạ nhưng cũng không thắc mắc. Nàng cầm hết số y phục dơ mà công chúa đã mặc lúc vừa được cứu về mang đi, vô tình nhìn thấy trong đó có một vật hình như không thuộc về công chúa.
Minh Anh về phòng đổi y phục, rũ bỏ phong trần nhọc nhằn của mấy ngày nay, sau đó bước lại giường muốn nằm xuống. Nhưng lưng vừa đặt xuống lại nghĩ đến gì đó phải bật dậy, chuẩn bị ra ngoài. Một đường từ phòng đến Đông viện, Minh Anh phải mất nửa canh giờ mới đến được. Lúc này đứng bên ngoài lối vào Đông viện lại hết sức bâng khuâng, không biết bước vào có nên hay không? Hơn nữa, đi vào rồi sẽ nói những gì? Công chúa gặp nàng rồi sẽ phản ứng gì? Thậm chí, nàng cũng sợ công chúa gặp nàng rồi sẽ nổi giận, lập tức lôi nàng ra ngũ mã phanh thây vì cái chuyện hôm đó. Nhưng mà...nhưng mà không lẽ cứ im ru làm như không có chuyện gì được sao?
Minh Anh cứ đi qua rồi đi lại. Phòng công chúa ở ngay đó, nàng chỉ cần đi lên mấy bước nhưng không đủ dũng khí, lại thở dài cúi đầu quay đi. Đúng lúc, Thanh Nhi vừa đi phòng bếp về, nhìn thấy Lưu chưởng sứ rình mò trước cửa mới lại hỏi. Minh Anh giật mình, lúng túng đáp:
- Ta đến...thỉnh an công chúa.
Trước đây cũng hiếm thấy chưởng sứ nhiệt tình thỉnh an, bây giờ bị thương, bị bệnh còn vừa mạo hiểm nhọc nhằn trở về lại có tinh thần thế như thế, thỉnh an lúc chạng vạng.
- Như vậy, chưởng sứ đợi Thanh Nhi vào báo công chúa một tiếng.
Thanh Nhi vừa nói xong, bên trong phòng đã vang ra tiếng rơi vỡ. Thanh Nhi lập tức gia tốc chạy vào, thấy công chúa ngồi bên cửa sổ, tách trà trên bàn đã rơi vỡ vương vãi nước ra bàn. Thanh Nhi lập tức bước đến thu dọn, vừa quan tâm hỏi:
- Công chúa, người làm sao vậy?
Minh Anh ở bên ngoài, nghe Thanh Nhi hỏi vậy liền lo lắng bước vào một chút, hướng vào trong phòng nói lớn:
- Công chúa, Lưu Kì Anh xin được cầu kiến!
Vĩnh Ninh nghe người này lên tiếng, phản ứng càng mất bình tĩnh, quay sang Thanh Nhi nhưng giọng lạnh lẽo đủ để người bên ngoài thấu xương:
- Bảo hắn đi! Bổn cung không muốn gặp hắn.
"Công chúa, ta có mấy lời muốn nói. Nàng cho ta nói xong rồi đi có được không?" - Đấy là lời trong lòng Minh Anh nghĩ, nàng lại không thể nói ra. Công chúa đã không muốn gặp, thôi thì...thôi.
Vừa lúc nàng rầu rĩ quay đi thì từ bên trong một thân ảnh mỏng manh vọt ra, chạy đến trước mặt Minh Anh vừa mừng vừa tủi, nghẹn ngào rơm rớm nói:
- Chưởng sứ, ngài không sao thì tốt quá!
Minh Anh hết sức bất ngờ. Không tin được người vừa mừng đón nàng bình an trở lại cư nhiên lại có thể là sát thủ ám vệ Lục Tiểu Linh.
- Tiểu Linh cô nương, nàng cũng đã khoẻ rồi. Thật là tốt quá!
Lục Tiểu Phụng từ xa nhìn Tiểu Linh đứng cạnh Minh Anh, nàng không biểu cảm gì cả nhưng Minh Anh nhìn ra được Tiểu Phụng sẽ không thích Tiểu Linh quan tâm Lưu chưởng sứ nàng như vậy. Nàng định an ủi mấy câu rồi đi trước thì đúng lúc Thanh Nhi bước ra khỏi phòng công chúa, đi đến cạnh Tiểu Linh vô tư nói:
- Tiểu Linh thế nhưng thật quan tâm Lưu chưởng sứ. Chúng ta cùng Tiểu Phụng thuyết phục ngươi bấy lâu ngươi cũng không bước ra khỏi cửa. Bây giờ vừa nghe Lưu chưởng sứ vừa đến thì không mời không thỉnh liền tự đến. Lưu chưởng sứ quả nhiên thật có mặt mũi!
Minh Anh đang muốn hỏi Thanh Nhi một chút về tình hình của công chúa nhưng ở đây còn có Tiểu Linh, nàng cũng không biết làm sao nói. Lại còn nghe Thanh Nhi trêu chọc Tiểu Linh. Nàng cũng không hứng thú ở lại nên qua loa vài tiếng rồi cáo từ. Lúc nàng quay lưng đi rồi, Thanh Nhi mới sực nhớ một chuyện, liền với theo hỏi:
- Chưởng sứ đại nhân, hoàng liên của ngài có còn dùng hay không?
Minh Anh nghe hỏi đến hoàng liên mới sực nhớ, từ hôm trước, sau khi tìm thấy Vĩnh Ninh, nàng cũng không biết thuốc này đã đánh rơi ở đâu. Mà bây giờ cũng không cần nữa, Minh