Dương Tứ là cao thủ nội gia, với tuyệt kĩ Phong Nha kiếm pháp có thể giết người trong nháy mắt, nguy hiểm vô cùng. Minh Anh lại không biết người này thật ra đã mấy lần tiếp cận với nàng. Lần đầu, khi nàng vừa xuyên đến, tại trong phủ thừa tướng bị người của Hứa ngự sử ám sát, chính Dương Tứ đã âm thầm cản trở mới giữ được tính mạng của nàng. Sau đó, lúc ở bờ sông, nàng liều mình cứu Chân Ny và Nguyệt Tuyền xong liền bị đảo chuyển kinh mạch rồi hôn mê, Dương Tứ lại xuất hiện và cắp nàng đưa đến Phù Dung cốc cho Việt Nữ cứu chữa. Dương Tứ vốn là một thuộc tướng trung thành, cũng là huynh đệ kết nghĩa của Lưu Dĩ Toàn ngày trước. Hắn cũng vì muốn giải oan cho Lưu gia nên mới gia nhập vào Trùng Quang hội nhưng lại không mấy đồng tình với cách làm của Lưu phu nhân, nhất là từ khi Lưu phu nhân hợp tác với lão nhân họ Tô thần bí đó. Dương Tứ không muốn nghe theo họ nhưng vẫn ở lại âm thầm bảo hộ mẫu tử Lưu gia. Vậy rồi biến động bất ngờ vừa qua, hắn không kịp trở tay nên đã để Lưu phu nhân và thiếu chủ uổng mạng trong cung. Bây giờ Trùng Quang hội như rắn mất đầu, Dương Tứ hắn không đành lòng cũng không cam tâm. Bởi vậy, sau khi hắn nghe được tin Lưu Kì Anh vẫn còn sống và Vĩnh Ninh công chúa cũng muốn khởi binh. Hắn liền nghĩ đây có lẽ là ý trời, là cơ hội cuối cùng của Trùng Quang hội bọn hắn.
- Trùng Quang hội hiện tại có năm vạn môn đồ ở khắp cả nước. Tại trong kinh thành ta cũng có thể điều động được năm ngàn người tiếp ứng cho phò mã và công chúa. Nếu thật sự phải động đến đao binh, môn chúng của tại hạ ở khắp nơi nhất định hưởng ứng. Chỉ cần phò mã và công chúa đáp ứng cho ta một điều kiện: giải oan cho Lưu thị, khôi phục binh trị Lưu gia.
Sau khi nói chuyện với Dương Tứ, Minh Anh và Vĩnh Ninh mới biết được căn nguyên của cố sự oan án hai vị Lưu tướng quân năm xưa. Khi đó, Lưu gia vốn là ba đời võ tướng. Đến thời Lưu Dĩ Minh và Lưu Dĩ Toàn không những vẫn là hai hổ tướng anh dũng thiện chiến mà Lưu Dĩ Minh còn là một nhân tài cực kì lợi hại, đã giúp triều đình khai thác được quặng sắt và sáng chế được rất nhiều binh khí lợi hại và còn cướp được hoả dược từ tay bọn phỉ tặc ở Dã Hùng quốc. Nhờ có hoả dược, hắn đã chế ra thần khí. Sau khi thử và kinh hỉ trước thần lực đáng sợ của thần khí, Lưu Dĩ Minh quá cao hứng, lỡ miệng đã nói một câu có thần khí và kho hoả dược này rồi thiên hạ này sẽ là của Lưu gia. Chính vì câu nói đó khiến Thuận Thái đế nghi kị, mới dẫn đến hoạ diệt vong cho Lưu gia. Sau đó, người của hoàng đế đến thu thập thiết trừ binh bị của Lưu gia mới phát hiện toàn bộ quặng sắt, thần khí và kho hoả dược đều biến mất. Cho rằng tàn dư của Lưu gia đã âm thầm giấu đi, ý đồ tạo phản, Thuận Thái truy diệt tàn nhẫn hậu duệ của Lưu gia. Về sau mới biết quặng sắt đã bị Hứa Tấn Hoan và Bạch Trác Phu giấu đi, kho hoả dược cũng ở trong tay kẻ khác. Lưu phu nhân và Dương Tứ giữ được vài khẩu thần khí, nhưng thần khí không có hoả dược thì hoàn toàn vô dụng. Về sau Dương Tứ mới biết được hoả dược vậy mà lại trong tay lão yêu nhân họ Tô kia.
Nói đến lão yêu nhân họ Tô, Minh Anh mới thật sự không thể tưởng tượng nổi. Vốn ra, lão là một dị sĩ tên gọi Tô Tử Trị tinh thông tà thuật và các thủ đoạn dùng độc trùng. Nhân thấy Thuận Thái đế tàn sát oan ức cho gia tộc họ Lưu đã động đến thiên oán. Tô Tử Trị nhẩm tính được khí vận của họ Triệu đã lung lay, là cơ hội thật hay để thay triều hoán vị. Hắn nhân lúc Tô Tiễn thừa tướng vì không thể ngăn cản hoàng thượng giết oan trung liệt, đau lòng quá độ nên đã đột bệnh thăng thiên. Hắn chớp cơ hội đó dịch dung giả thành Tô Tiễn, nghiễm nhiên ở lại trong kinh. Sau đó cũng là hắn từng bước tính toán, thiết kế cho Lưu phu nhân, Triệu Khánh và cả Lưu Kì Anh từng bước theo kế hoạch để càng lúc càng đẩy Thuận Thái lún sâu vào nghi kị oán hận mà hủy đi long vận phúc khí. Lưu Kì Anh mới là con cờ đáng thương nhất. Tô Tử Trị thừa biết Thuận Thái đế căm hận họ Lưu, hắn lại cố ý để nàng mang họ Lưu. Tất nhiên ở ánh mắt đầu tiên hoàng đế đã đem sát ý đặt trên trán của nàng. Hắn âm hiểm dùng độc trùng thư đến để uy hiếp lợi dụng mọi người nhưng không ngờ cuối cùng hắn lại bị Phùng quý phi tuyệt thủ ngoan độc, phải bị tan sát trong hoả dược, một mảnh thi thể cũng không còn.
Minh Anh nghe xong cũng không biết nên phản ứng như thế nào. Hoá ra, cuộc đời nàng vậy mà bị điều khiển bởi một nhân vật ly kì đến như vậy!
Vĩnh Ninh thấy phò mã ngẩn ngơ, nghĩ là nàng vẫn còn để trong lòng sự oán hận tàn bạo của Thuận Thái đế. Vĩnh Ninh khẽ khàng ôm cánh tay phò mã, mặt áp bên vai nàng dịu dàng vỗ về:
- Phò mã đừng như vậy! Phụ hoàng cũng đã đi rồi. Chuyện này đừng để trong lòng nữa có được không?
Minh Anh nhẹ mỉm cười, nàng quay lại nhìn công chúa, sâu kín thâm trọng nói:
- Công chúa, sau này chúng ta mai danh ẩn tích, không làm phò mã công chúa nữa, chỉ là một đôi uyên ương bình thường nhưng hạnh phúc. Không cần lưu danh sử sách, cũng không cần ai biết đến chúng ta có được không?
Công chúa nhẹ nhàng đáp ứng. Nàng vì phò mã kiến tạo đào nguyên này còn không phải đợi đến ngày đó hay sao? Nàng biết phò mã không thích làm quan, không màng danh lợi. Nàng đương nhiên cũng không ham mê những hư danh phù phiếm ấy. Thế nhưng đột nhiên phò mã lại nói với nàng những lời như này, lẽ nào phò mã cũng e ngại rằng sau khi tứ hoàng huynh của nàng được thiên hạ rồi cũng sẽ làm như phụ hoàng?
Nàng nhớ lại, phò mã đã từng nói một câu là "lòng người không thể không phòng". Quả thật hoàng gia đối với phò mã quá mức tàn nhẫn cho nên mới khiến cho nàng ấy khiếp sợ đến như thế kia.
- Phò mã, ta cần ngươi. Chỉ cần một mình ngươi.
"Cho dù sau này là bể khổ triền miên, là muôn hung vạn hiểm, chỉ cần ở bên phò mã, ta không hối hận, tuyệt đối không hối hận!"
Hoàng gia đã nợ phò mã, Vĩnh Ninh nàng nhất định sẽ bù đắp, sẽ xoa dịu cho nàng ấy, cùng nàng ấy vượt qua tất cả.
Đêm ấy, các nàng lặng lẽ tiến kinh. Dù sao đã kinh động ở Sở Nam phủ lớn như vậy, không tiện tiếp tục lưu lại. Bây giờ còn có thêm Dương Tứ và Trùng Quang hội hiệp lực. Chỉ cần kế hoạch chi tiết một chút, cứu được tứ vương gia Triệu Vinh trước rồi tính.
----------
Tại Tụ Oanh