Minh Anh cố hết sức bình tĩnh. Dù sao cũng đã vô tay người ta, trước sau gì cũng chết, thôi thì oanh liệt một chút, ngẩng đầu lên mà đối mặt đi.
Khoảnh khắc đó, nàng hít thật sâu rồi chậm rãi quay đầu hướng người phía sau dũng cảm nhìn thẳng. Thế nhưng ngoài tưởng tượng của nàng, người phía sau vừa nhìn thấy nàng đột nhiên thất thố giật mình một cái rồi lại kinh ngỡ kêu lên:
- Ngươi...ngươi là...
Minh Anh nhìn thấy đối phương không có sát ý, nàng mới nhẹ thở ra một tiếng sau đó quỳ xuống chắp tay nói:
- Tham kiến hoàng hậu, à không phải, thái hậu...thần là...
- Ngươi là nữ nhi của tam muội ta, Hồ Vận Việt? Thật là ngươi? - Giọng hoàng hậu kích động.
Minh Anh không ngờ đến, nhất thời cũng không biết phản ứng ra sao. Trước đây nàng mặc nam trang, Hồ hoàng hậu cũng đã nhìn ra nàng giống với tam muội Việt nhi của nàng ấy. Lúc này nàng đổi sang y phục nữ quả thật càng có nhiều nét giống hơn.
- Nương nương, tội thần đến muốn cứu vương gia. Nương nương, xin người! Vương gia là hi vọng duy nhất của triều đình Nam Thiên. Xin người nghĩ đến đại nghĩa, đừng để gian phi hãm hại vương gia.
Cánh cửa bất ngờ bị bật mở tung. Phùng quý phi uy nghi bệ vệ trong bộ cung phục sắc đen lộng lẫy kiêu sa. Nàng tiến thẳng đến trước mặt Hồ thái hậu, ánh mắt lườm lườm nhìn quanh quất một lượt rồi mới mở miệng nói:
- Thái hậu vạn phúc! Không biết thái hậu vì sao đã muộn thế này rồi không tịnh dưỡng ở Khưu Minh điện đi, lại nhọc nhằn đến đây? Thái hậu, người có khách đến sao?
Thái độ và khẩu khí của Phùng quý phi mười phần ngạo mạn xem thường thái hậu. Thái hậu cũng không phải lần đầu nếm trải thế này. Có trách thì trách nàng trước đây đã không dạy tốt được cho Dương Minh đế cho nên hắn mới dễ bị lung lạc, vì một yêu phi hủy cả một giang sơn gấm vóc.
- Phùng quý phi, ngươi còn nhớ ai da là thái hậu thì nên có phép tắc một chút. Thiên hạ này vẫn còn là của họ Triệu. Họ Phùng ngươi ở trong cung từ lúc nào có thể quản đến cả ai da? Ai da là đích mẫu của An Định vương. Ai da muốn gặp y không lẽ cũng phải chờ được quý phi ngươi cho phép? Phùng Ý Nhi làm người đừng nên bức kẻ khác đến đường cùng như thế. Ngươi không có lương tri, không biết thương xót nhưng cũng phải nghĩ đến hậu vận của mình về sau!
- Thái hậu, ngài quá lời rồi! Ý Nhi nào có dám to gan bất kính, quản đến thái hậu nương nương? A há! - Nàng che miệng cười một tiếng. - Dù sao thì thái hậu ở hậu cung này lâu hơn ta. Còn nữa, nam nhân của ta còn phải gọi ngài là mẫu hậu mà.
- Phùng Ý Nhi!
Thái hậu thật sự đã bị thái độ châm chọc của Phùng quý phi chọc giận. Nàng bấm chặt khăn lụa trong tay, trừng mắt nhìn Phùng quý phi, nghiêm giọng nói:
- Ai da muốn gặp Triệu Vinh. Ngươi đã giấu nó ở đâu? Mau lập tức thả người ra. Triệu Vinh đường đường là tứ vương gia, không cho phép gian phi ngươi tự ý bắt giữ.
- Nhưng thái hậu lại quên hoàng thượng mới đích thực là thân sinh của ngài sao? Ngài cũng biết thiên hạ hiện nay, chỉ có An Định vương là kẻ muốn tranh ngôi với hoàng thượng. Thái hậu lại muốn vì người ngoài mà hại đến hoàng thượng. Ngài làm mẫu hậu người ta, sao lại vị lòng như vậy?
- Phùng Ý Nhi, ai da thật sự hối hận vì ngày xưa đã chiêu nạp ngươi. Ngươi thật sự là một yêu cơ hại nước hại dân!
Phùng quý phi vốn cũng đang muốn đáp trả nhưng đột nhiên nàng sựng lại, tay khẽ ôm bụng một cái sau đó đưa khăn tay lên che miệng, dường như muốn nhợn nôn ói. Thái hậu bất chợt nghĩ không lẽ yêu cơ này lại có mang long chủng hay sao?
Phùng quý phi thất thố một lúc, khí thế vừa rồi cũng mất đi. Sắc mặt của nàng vì cơn buồn nôn kìa lạ vừa rồi cũng đột ngột tái đi, nhưng nàng rất khéo che giấu, làm như không có chuyện gì mỉm cười nói tiếp:
- Nếu thái hậu không thích Ý Nhi đến như vậy, Ý Nhi ở lại đây chỉ làm mất nhã hứng của thái hậu mà thôi. - Nàng bước vòng qua thái hậu mấy bước, ánh mắt lại đảo lướt đến tấm màn che bên trong điện. Khoé môi nàng nhếch nhẹ, tàng ẩn ác ý. - Thái hậu cứ tự nhiên nhá! Bổn cung đi trước.
Nói xong nàng uyển chuyển lướt đi. Thái hậu nhìn theo bóng nàng lướt đi, cố sức kìm ném cơn nóng giận bột phát. Minh Anh lúc này mới từ sau màn che bước đến cạnh thái hậu. Thái hậu hướng nàng nói:
- Đi theo ta! Ta biết Triệu Vinh đang ở đâu.
Ở bên ngoài Vĩ Phúc cung, Phùng quý phi đang cố gắng đi thật nhanh. Nàng muốn trở về Trì Phụng điện trước khi bản thân bị cơn độc trùng dậy lên bạo phát. Thế nhưng chỉ còn vài bước nữa đã đến, Phùng quý phi lại không chịu nổi nữa liền ôm bụng ngã quỵ xuống, miệng cũng phun ra máu. Cung nữ Thái Hồng lo lắng vội chạy đến đỡ nàng. Nhưng Phùng quý phi gạt ra. Nàng tự mình ngồi dậy sau đó liếc nhìn về toà Khưu Minh điện và Vĩ Phúc cung, lạnh lùng nói:
- Đêm nay, cho đốt cả Khưu Minh điện và Vĩ Phúc cung. Những kẻ thừa thải, một người cũng không được sót!
-----------
Ở bên ngoài hoàng cung, Vĩnh Ninh cùng Thanh Nhi, Tiểu Linh và Minh Hiến đang rất hồi hộp chờ đợi. Các nàng ngồi trên xe ngựa, ánh mắt lo lắng chốc chốc lại dõi về phía cánh cửa cung to lớn đằng kia. Minh Hiến ngồi ở vị trí đánh xe, mắt chằm chặp về bên kia chỉ mong sớm bắt kịp chút tin tức.
Lại thêm một canh qua giờ nữa. Vĩnh Ninh bắt đầu lo lắng, đang muốn xuống xe xem thử thì vừa lúc đã nghe thấy Minh Hiến vui mừng reo lên:
- Ra đến rồi! Công chúa, mọi người ra được rồi!
Đoàn người như cũ theo sau Mộc chưởng đạo, tuần tự lần lượt đi ra cửa cung. Vĩnh Ninh lập tức cho Minh Hiến đánh xe theo sau. Đến một đoạn vắng, lập tức từ trong đoàn người kia có năm người chậm lại. Kèm theo họ còn có một chiếc rương đựng dụng cụ biểu diễn. Vĩnh Ninh, Thanh Nhi, Tiểu Linh lập tức đi đến tiếp ứng. Ba ám vệ cùng Dương Tứ nhấc cái rương kia bỏ lên xe ngựa. Tiểu Phụng cũng đứng gần đó nhưng lại không thấy phò mã.
- Phò mã đâu?
Công chúa lập tức hoang mang tìm kiếm.
Lẽ nào hành động đã thất bại. Tứ vương gia và phò mã đều đã bị bắt lại rồi?
- Phò mã và tứ hoàng huynh làm sao rồi? Tiểu Phụng, Dương Tứ, các người nói đi chứ?
Công chúa bắt đầu khủng hoảng. Nếu thật sự phò mã bị bắt lại rồi, nàng cũng không ngại xông vào cung một chuyến. Nàng đã một lần mất phò mã, lần này dù sống dù chết nhất định cũng phải đồng hành với nhau.
Ngay lúc nàng chuẩn bị quay đầu trở lại cửa cung thì phò mã và Mộc chưởng đạo từ đầu bên kia đi lại. Phò mã thấy nét mặt của Vĩnh Ninh không đúng lắm, nàng mới bước nhanh một chút, hướng về Vĩnh Ninh mà gọi to:
- Công chúa, ta ở đây!
Công chúa đã nhìn thấy người mình yêu. Nàng vui mừng quá liền bất chấp hình tượng lao thẳng vào lòng phò mã ôm chặt cả người, mặt nàng cũng nhụi vào lòng phò mã. Nước mắt nước mũi dây hết lên áo phò mã. Phò mã bật cười, cũng ôm lấy nàng mà vỗ về. Mộc chưởng đạo ở đằng sau nhìn thấy, cũng không biết nên cảm nghĩ như thế nào. Mộc chưởng đạo đã biết phò mã là nữ, nhưng công chúa vẫn biểu lộ yêu thương phò mã thật tâm đến như thế. Mộc chưởng đạo sực nhớ lại vị đồng đạo ngày xưa, Hoa phi, mẫu phi của công chúa. Trước đây dường như đã có lần nàng thấy Hoa phi từng cũng biểu lộ tình tứ ấy với một nữ nhân, gọi là tam tiểu thư thì phải?
Lúc này, công chúa đã xác nhận phò mã bình an. Nàng mới sực nhớ đến chuyện chính. Nàng nhìn phò mã, rồi nhìn xung quanh, mới quay vào chiếc rương trên cỗ xe, hỏi:
- Phò mã, hành động thành công không! Hoàng huynh đâu?
Chiếc rương bất ngờ tự bật mở ra, Triệu Vinh ngồi xổm trong rương nhìn ra, vẻ mặt hết sức thương tâm nhìn Vĩnh Ninh oán:
- Mừng là muội còn nhớ đến bổn vương.
Hắn liếc phò mã, rồi cũng liếc Vĩnh Ninh rồi quay sang Tiểu Phụng nói:
- Lục ám vệ, phiền ngươi đả thông giúp bổn vương ba đại huyệt sau gáy. Vừa rồi tên muội phu tốt của ta ra tay quá đáng, suýt tí nữa thì ta đã không tỉnh dậy nổi rồi!
.....
Trong một ngôi biệt phủ thanh vắng cách hoàng cung mười dặm, Triệu Vinh, Lưu phò mã, công chúa và Dương Tứ đang cùng nhau thảo luận kế sách tiếp theo. Tứ vương gia muốn động binh nhưng hiện tại hắn chưa tiện liên lạc được với các tướng lĩnh thuộc hạ trung thành nhất. Dương Tứ muốn đưa người của Trùng Quang hội đến tiếp ứng, nhưng chỉ sợ hành tung bại lộ kế hoạch càng khó tiến hành hơn. Bây giờ binh dùng được cũng chỉ có một vạn dưới trướng của Vĩnh Ninh công chúa. Cùng lắm thì thủ hạ của Dương Tứ hợp đến được thêm năm nghìn người. Nhưng mà nếu đánh vào cung thì sợ là khó lòng địch nổi ba mươi vạn quân Vũ Lâm vệ. Chưa kể đến Long vệ quân chuyên trách bảo hộ hoàng đế đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, quân số cũng phải hơn nghìn người. Con số chênh lệch đến như thế này, không thể nào tương chiến trực tiếp.
- Xem ra, chúng ta cũng chỉ còn