*Reng reng reng…
*Reng reng reng…
Phó Nhất Trác bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, anh cau mày khó chịu, mắt vẫn nhắm và tay đang mò mẫm tìm chiếc điện thoại trên tủ đầu giường.
Khi đã cầm được đúng chiếc di động đang rung, Phó Nhất Trác chẳng buồn nhìn xem là ai gọi tới đã trực tiếp trượt qua trả lời cuộc gọi, giọng nói ngáy ngủ vang lên sau đó:
“A lô, mới sáng sớm đã gọi inh ỏi cái gì?”
[…]
Thấy đối phương im lặng, Phó Nhất Trác thoáng bực dọc khi giấc ngủ ngàn vàng của mình bị quấy rối, vốn đã định tắt máy thì đầu dây bên kia đã lên tiếng:
[Là ai đang giữ máy của Nghiên Nghiên đấy?]
Nghiên Nghiên? Giọng nói đang truyền tới là nữ? Ai đang giữ máy của Nghiên Nghiên?
Advertisement
Nghe xong câu hỏi, Phó Nhất Trác đột ngột bật người ngồi dậy như chiếc lò xo tự động, khiến Triệu An Nghiên đang trong lòng anh cũng chau mày, mơ màng tỉnh giấc.
“Chuyện gì vậy anh?”
“Hình…hình như là mẹ em gọi.”
Phó Nhất Trác đưa điện thoại cho Triệu An Nghiên, lên tiếng trả lời cô với âm giọng nhỏ nhất. Và bấy giờ người phụ nữ ấy cũng tự giác ngồi dậy, suýt nữa làm lộ cả thân trên vẫn chưa mặc quần áo từ “trận chiến” đêm qua.
Một tay cô cầm chăn che thân, tay còn lại nhanh chóng cầm điện thoại kề lên tai:
Advertisement
“Mẹ…mẹ à? Là con Nghiên Nghiên đây ạ!”
[Ai vừa nghe điện thoại của con đấy?]
“Dạ đâu có ai đâu mẹ, vẫn là con đây. Chắc con vừa ngủ dậy nên giọng hơi trầm á mà.”
Thái Thiên Thanh truyền tới giọng nói nghiêm nghị khiến Triệu An Nghiên thoáng chốc rén ngang, nào dám nói thật mà chỉ ngập ngừng lấp liếʍ cho qua.
[Mẹ nghe rõ ràng là giọng của đàn ông. Con nói đi, con đang ở với ai?]
“Mẹ nghe nhầm rồi, con ở một mình chứ còn ai nữa đâu.”
[Thôi được, mẹ tạm tin con. Nhưng sao hôm nay đã hứa là về nhà ăn cơm với ba mẹ mà giờ này vẫn chưa dậy? Gần 11 giờ trưa rồi, mẹ nhớ con đâu có thói quen ngủ nướng?]
“Thôi chết con quên mất, tại tối qua bận việc nên sáng nay mới ngủ quên. Mẹ với ba chờ con một chút, giờ con về ngay đây ạ!”
Chốt hạ lại vấn đề xong, Triệu An Nghiên liền lập tức tắt máy. Dù trong phòng đang lạnh nhưng trên trán cô vẫn toát mồ hôi hột. Cô thở ra một hơi, ánh mắt cũng nhìn sang người đàn ông đang ngồi ngây ngốc bên cạnh mình.
“Sao anh nghe điện thoại của em?”
“Thì lúc nãy anh chưa tỉnh ngủ nên cầm được điện thoại thì nghe máy luôn, anh đâu có biết là điện thoại của em. Nếu anh mà biết mẹ gọi tới thì có ăn gan hùm anh cũng không dám nghe máy.”
Phó Nhất Trác trưng ra nét mặt ngây thơ vô số tội, khiến Triệu An Nghiên muốn trách cũng không nỡ. Cô chỉ đưa tay véo mũi anh một cái rồi cười nói:
“Anh thay quần áo đi rồi về nhà với em!”
“Chúng ta đang ở nhà rồi mà?”
“Là về ra mắt ba mẹ em, anh không muốn à?”
Triệu An Nghiên nói xong thì đã quấn chăn đi xuống giường trước. Bỏ lại người đàn ông ngơ ngác nhìn theo, đến khi cô sắp vào phòng tắm thì anh mới lên tiếng, sau đó nhanh chân chạy theo cô:
“Ơ, vợ chờ anh! Cơ mà ba mẹ em có khó không?”
“Khó, ba mà biết anh làm gì em rồi thì ba đánh gãy chân anh!”
- ---------------
Tiết trời đã sắp vào đông nên nhiệt độ xuống thấp hơn hẳn mọi khi. Dù trong xe đã tắt điều hòa và đóng kín cửa thì Triệu An Nghiên vẫn cảm thấy lành lạnh, nên cô cứ hay đưa tay lên miệng, sau đó dùng hơi thở để sưởi ấm.
Thấy vậy, Phó Nhất Trác lại tăng nhiệt độ trên hệ thống sưởi lên
cao một chút, thuận tiện đưa tay qua nắm luôn bàn tay của cô gái đang đặt trên vô lăng.
“Thế này sẽ ấm hơn!”
“Em đang lái xe đấy.”
Chỉ vừa chạm vào tay cô thôi thì Triệu An Nghiên đã nghiêm giọng nhắc nhở, làm ai đó xụ mặt, lặng lẽ thu tay về.
“Đã bảo để anh lái cho mà không chịu.”
“Để anh lái, rồi khi nào về tới nhà?”
“Thì anh đi theo bản đồ, bất quá lâu hơn em lái một chút thôi.”
“Chắc anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta cùng đi gặp đối tác nhỉ? Hôm đó quãng đường từ nhà hàng tới công ty chỉ có 30km, nhưng khi anh cầm lái rồi thì lại thành ra 60km. Thậm chí còn lạc luôn đường về, bảo em tin anh lần nữa, không có đâu.”
Triệu An Nghiên vui vẻ đáp trả, trong khi đối phương thì ngày càng đen mặt. Đâu phải anh không biết lái xe, mà tại anh vẫn chưa rành đường ở đây nên lần nào cũng đưa cô đi vòng vòng. Kết quả giờ mỗi lần đi chung anh đều phải ngồi ghế phụ thế này.
Thấy ai kia không nói gì nữa, Triệu An Nghiên mới quay mặt qua nhìn thì đã bắt gặp gương mặt ấm ức của anh chàng, khiến cô phải bật cười:
“Lại dỗi em à?”
“Thì em vừa bảo không tin anh. Không tin thì đưa anh về ra mắt ba mẹ làm gì?”
“Để xin cưới chứ làm gì? Ê mà hình như anh không muốn thì phải, từ nãy giờ em thấy anh cứ sao sao á nha?”
Chỉ với một câu nói thôi thì người đàn ông đã lập tức quay sang nhìn cô với khuôn mặt tươi rói như mùa xuân đã tới, và lập tức phản bác ngay:
“Ai bảo anh không muốn? Anh chờ cái ngày chúng ta ký tên vào giấy hôn thú lâu lắm rồi, tại em cứ không tin anh đó thôi.”
“Chứ anh cứ trưng qua bộ mặt bất ổn thế kia thì em làm sao biết anh có ý gì?”
“Không phải như em nghĩ đâu, mà là anh đang lo.”
Bấy giờ thì nam nhân ấy mới chịu thành thật khai báo, khiến Triệu An Nghiên hơi chau mày thắc mắc:
“Anh lo cái gì?”
“Anh sợ ba mẹ em không đồng ý, vả lại sợ họ biết chuyện chúng ta đã…”
“Anh sợ bị ba em đánh gãy chân à?”
“Không hề, anh chỉ sợ ba mẹ em không cho chúng ta quen nhau nữa thôi.”
Triệu An Nghiên hơi cười, rồi hỏi lại. Lúc đầu thì Phó Nhất Trác vẫn còn chần chừ, nhưng sau đó lại tỏ ra kiểu ông đây đếch sợ thằng nào làm cô càng cảm thấy buồn cười.
“Chỉ cần anh biểu hiện tốt là được rồi. Vả lại nếu đã không sợ thì lát nữa có bị đánh, nhớ là đừng có la xong bỏ chạy nha, chứ nếu không thì không những mất mặt đâu mà còn mất luôn vợ đấy.”
“Anh biết rồi, dù như thế nào anh vẫn sẽ bảo vệ em, bảo vệ tình yêu của chúng ta.”
Chỉ có khi ở riêng với cô thì người đàn ông ấy mới thoải mái tỏ ra như trẻ con như thế. Đến cả giọng nói cũng pha chút nũng nịu, âu cũng là vì anh muốn cô gái của mình luôn được thoải mái nhất.
Anh cục súc với cả thiên hạ, nhưng chỉ dịu dàng với mỗi mình em!