Phó Thiếu Hào Hoa: Nguyện Sủng Tình Si!

Đừng Làm Vợ Con Đau


trước sau

• Triệu gia…

Triệu An Nghiên tay trong tay cùng Phó Nhất Trác bước vào ngôi nhà ấm áp có đầy đủ ba lẫn mẹ của mình. Trên tay anh là hai túi quà cao cấp, dùng để biếu ba mẹ vợ tương lai.

Vốn dĩ cả hai đang cô cùng vui vẻ bước vào nhà thì khi bước vào phòng khách, những khuôn mặt lạnh như băng đang nhìn về phía họ khiến nụ cười môi Triệu An Nghiên và Phó Nhất Trác nhạt dần rồi tắt hẳn.

“Ba, mẹ! Mẫn Mẫn, tiểu Ni, hai cậu cũng đến đây sao?”

“Là mẹ gọi hai đứa nó tới đấy.”

Trả lời câu hỏi của cô là chất giọng quyền lực của Thái Thiên Thanh. Thái độ của bà đã khiến bầu không khí trong phòng choáng chốc xuống thấp tới mức âm độ, khiến sắc mặt Phó Nhất Trác đơ ra và rén ngang, và Triệu An Nghiên cũng không thua kém gì anh.

Cô đâu có ngờ vừa vào nhà đã gặp phải cảnh tương nồng nặc mùi thuốc súng này.

Advertisement

“Ba… hình như nhà mình đang có chuyện gì phải không ba?”

Thấy mặt mẹ căng, cô liền bắt chuyện sang người ba già đáng kính, nhưng nhìn mặt Triệu Vĩnh Sơn lúc này là cô biết ngay ông không thể làm gì khác ngoài việc ra hiệu cho cô nên nhẹ giọng và nghe lời mẹ mình.

Phận làm chồng mười hai bến nước, vợ bắt ngồi bến nào là ông ngồi bến đó. Dám chống là tối ngủ sofa như thường, nhà họ Triệu nữ chủ cầm quyền. Điều đó, Triệu An Nghiên cô thừa biết, nên liền chuyển mắt nhìn sang Diệp Mẫn và Ngô Ái Ni, truy tìm đáp án:

“Mẫn Mẫn, tiểu Ni… Rốt cuộc hai người đã nói cái gì rồi?”

“Hmm… Dù gì ở trước mặt người lớn cũng phải biết tiết chế và tôn trọng một chút chứ.”

Advertisement

Hai cô bạn của Triệu An Nghiên còn chưa kịp trả lời thì Thái Thiên Thanh đã lạnh giọng cắt ngang, và bà cũng khiến sự gắn kết tay trong tay giữa đôi tình nhân trẻ vội vàng buông ra.

“Mẹ…mẹ làm sao vậy? Con vừa về, còn chưa hiểu chuyện gì mà?”

“Vào trong, tự giác lấy roi ra đây.”

Dường như những gì Triệu An Nghiên nói đều là những lời gió thổi qua tai. Trong khi cô hỏi, thì Thái Thiên Thanh lại bảo cô đi lấy roi mang tới.

Phen này là cô ăn đòn hay anh ăn đòn thì chỉ có Thái Thiên Thanh mới biết.

Dù bên ngoài Triệu An Nghiên cô ngông cuồng, mạnh mẽ bao nhiêu thì về nhà mỗi lần nhắc tới tên mẹ, cô đều rén. Âu cũng là vì tôn trọng, kể cả lúc này.

Triệu An Nghiên mang chiếc roi gia giáo mà ngày bé mẹ hay dùng để dạy cô, mang tới đưa tận tay Thái Thiên Thanh, sau đó khép nép quay lại bên cạnh người đàn ông của mình. Lúc này, sắc mặt của Phó Nhất Trác cũng đã xanh như tàu lá.

Anh không sợ người bị đánh là anh, mà anh đang lo cho cô gái của mình. Bởi vậy, khi Triệu An Nghiên đi tới thì anh đã liền nắm chặt tay cô, sau đó hơi cúi đầu xuống, khẽ nói vào tai cô gái:

“Nếu lát nữa mẹ có hỏi gì thì em cứ đổ hết tội lỗi lên đầu anh nha!”

“Đồ ngốc, anh nghĩ em hèn vậy hả? Bổn cô nương có sức chơi có sức chịu, anh yên tâm, em sẽ bảo vệ anh!”

Vâng, có sức chơi thì có sức ăn đòn. Anh bảo vệ em, em bảo vệ anh! Để rồi xem, rốt cuộc ai sẽ bảo vệ ai?

Bấy giờ, Thái Thiên Thanh đã cầm roi mây trong tay. Bà đứng dậy, đi đến một khoảng trống bên cạnh bộ bàn ghế sofa thì mới trầm giọng lên tiếng:

“Nghiên Nghiên, con
qua đây quỳ xuống cho mẹ.”

Đó là mệnh lệnh, và Triệu An Nghiên chỉ được nghe theo. Mặc dù Phó Nhất Trác cứ khư khư nắm tay thì cô vẫn phải buông tay anh, để đi đến quỳ xuống trước mặt mẹ mình.

“Con xin nghe mẹ dạy.”

Lúc này, lòng dạ Phó Nhất Trác nào được yên ổn. Anh vừa sợ cô gái của mình bị đánh, lại sợ làm phật ý ba mẹ vợ tương lai thì khổ, nên cứ đứng đó lúng túng như gà mắc tóc.

“Nghe mẹ hỏi: Có phải con và chàng trai đó đã sống chung một nhà rồi đúng không?”

“Dạ đúng!”

Thái Thiên Thanh gật đầu, rồi bà lại nghiêm giọng hỏi tiếp:

“Cậu ta là người đa tình, lãng tử, con cũng biết đúng không?”

“Dạ đúng, con biết!”

Mỗi một câu hỏi, Triệu An Nghiên đều trả lời rất dứt khoát. Nhưng đó lại là điều mà Phó Nhất Trác không hề mong muốn, trái tim bé nhỏ của anh bây giờ như đã sắp rơi ra ngoài vì căng thẳng.

Thái Thiên Thanh liếc mắt nhìn sang Phó Nhất Trác, rồi lại hỏi:

“Con và cậu ta đã chung phòng rồi đúng không?”

“Dạ đúng!”

Vẫn là hai từ “dạ đúng” được phát ra từ miệng Triệu An Nghiên. Điều đó chứng tỏ cô đã thừa nhận tất cả và cũng đang xác định mối quan hệ giữa cô và Phó Nhất Trác cho mọi người trong nhà được biết.

Sau khi nghe xong, Thái Thiên Thanh không nói gì cả. Bà chỉ gật đầu, sau đó giơ roi lên cao rồi dứt khoát hạ đòn.

*Chát.*

Tiếng roi mây chạm vào da thịt đã quá rõ, chỉ là Triệu An Nghiên lại không cảm thấy đau. Lúc này, khi cô mở mắt thì mới biết hóa ra Phó Nhất Trác đã lao tới thay cô đỡ lấy một đòn từ Thái Thiên Thanh. Anh còn đang ôm cô trong lòng, lấy thân mình che chắn cho cô.

“Tất cả đều là lỗi của con. Cô muốn đánh thì cứ đánh con đi, chứ đừng làm vợ con đau.”

Khi Triệu An Nghiên mở mắt thì Phó Nhất Trác lại nhắm mắt, anh ôm cô trong tay, mắt nhắm và miệng hô lên thật to.

Cái gì mà cứ đánh con rồi đừng làm vợ con đau. Nghe vừa thương lại vừa buồn cười, và khi anh thấy dường như xung quanh không có động tĩnh gì nữa thì mới mở mắt ra. Điều đầu tiên anh thấy chính là nụ cười của tất cả mọi người, ngoại trừ Triệu An Nghiên cũng đang ngây ngô không hiểu gì như anh.

“Thôi được rồi, hai đứa đứng lên đi. Mẹ con chỉ muốn thử lòng người đàn ông con chọn một chút thôi.”

Triệu Vĩnh Sơn bước tới, ông đưa tay đỡ con gái và con rễ tương lai của mình cùng đứng dậy. Bấy giờ, Ngô Ái Ni mới lên tiếng:

“Mình xin lỗi vì đã không thông báo trước với cậu. Nhưng nhờ vậy mà mọi người mới tin vào tình yêu của Phó Nhất Trác dành cho cậu là thật.”

Cuối cùng thì chân tướng cũng đã rõ. Triệu An Nghiên cười như không cười, cô nhìn lần lượt bốn người xung quanh mình, sau đó nhìn sang Phó Nhất Trác, cô không nói không rằng, trực tiếp nắm tay anh, kéo đi.

“Ơ, này…Nghiên Nghiên, con đi đâu vậy?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện