Bữa tối trong ngôi biệt thự của Triệu An Nghiên hôm nay có bầu không khí nồng nặc mùi thuốc súng, nhưng nữ gia chủ thì lại không thấy đâu, để hai người đàn ông trong bếp cứ luôn nhìn nhau với đôi mắt hình viên đạn.
Mặc dù không biết nấu ăn nhưng Phó Nhất Trác vẫn vào bếp phụ giúp một tay để ra dáng ta đây cũng là một nam nhân ga lăng, biết chuyện bếp núc, sẵn tiện học lỏm Phù Khánh Anh vài chiêu, vì trông anh ta nấu ăn rất thành thạo.
Lúc này, sau một chuỗi giây phút im lặng thì Phù Khánh Anh đã lên tiếng trước:
"Cậu và tiểu Nghiên quen nhau bao lâu rồi?"
"Từ hôm Nghiên Nghiên về nước là đã quen nhau, đến nay chắc cũng gần năm tháng.
Còn cậu và cô ấy?"
"Hơn năm năm."
Phù Khánh Anh lạnh nhạt trả lời, dĩ nhiên là với tình địch của mình sẽ chẳng có mấy ai đối đáp ôn hòa được.
"Hình như Nghiên Nghiên rất thân thiết với cậu, lúc nói chuyện cũng vui vẻ, thoải mái hơn so với những người khác."
"Vậy sao?"
Vốn định thăm dò đôi chút, nhưng có vẻ như Phó Nhất Trác anh đã bị nam nhân kia cư xử quá thiếu lịch sự, đến khi anh ta lần lượt mang thức ăn đã nấu xong qua bàn thì mới nói tiếp:
"Thân mật, gần gũi cũng phải thôi, vì cô ấy là bạn gái của tôi mà."
Nghe xong câu này, Phó Nhất Trác suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
Nếu anh đoán không lầm thì người đàn ông này đang chơi trò đả kích để anh thấy khó mà lui đây mà.
"Thế à, sao tôi cũng ở đây mà chưa từng nghe cô ấy nhắc tới cậu nhờ?"
"Cậu cũng ở đây?"
Đả kích người ta không thành, trái lại còn bị đối phương làm cho một phen bất ngờ đến đơ cả cơ mặt.
"Đúng a, cậu không thấy lạ khi tôi mới đến mà lại có đầy đủ vật dụng, lẫn quần áo để dùng à? Cả trang phục tôi đang mặc trên người cũng là do Nghiên Nghiên chọn cho đấy."
Phù Khánh Anh bắt đầu nhìn Phó Nhất Trác một lượt từ trên xuống dưới, anh ta đang diện chiếc áo thun đen cùng quần shorts thể thao màu ghi, một set đồ trong lịch sự lại thoải mái mà không hề nhàm chán, với vóc dáng cao ráo của anh là vô cùng phù hợp.
Nhìn xong, mặc dù trong lòng chẳng mấy vui vẻ nhưng Phù Khánh Anh vẫn tỏ ra vô cùng bình thản.
"Chắc chỉ là một phút tùy hứng của cô ấy thôi.
Còn nồi canh trên bếp, cậu coi nêm nếm gia vị xong thì tắt bếp múc ra bát, món đó tiểu Nghiên rất thích đấy, giờ tôi phải lên gọi cô ấy xuống ăn tối kẻo thức ăn nguội mất ngon."
Nói xong, Phù Khánh Anh liền tháo tạp dề ra sau đó bỏ ra ngoài, để lại Phó Nhất Trác nhìn theo, rồi anh lại nhìn sang nồi canh trên bếp với ánh mắt âu lo.
Đối với một người không biết nấu ăn như anh mà giao việc nêm nếm gia vị thì thôi xong rồi, ca này là Phù Khánh Anh cố tình chơi khăm anh đây mà.
Dù vậy, anh cũng không thể chịu thua được.
Phó Nhất Trác bắt đầu tiến tới nồi canh đang sôi trên bếp, xong anh lại nhìn sang những hủ gia vị, sau đó bắt đầu nêm nếm.
Cuối cùng Phó Nhất Trác cũng hoàn thành nhiệm vụ, đồng thời Phù Khánh Anh cũng quay trở xuống, nhưng là với gương mặt không một chút niềm vui.
"Sao đấy? Nghiên Nghiên đâu rồi?"
"Cô ấy bảo hơi mệt nên không ăn, kêu tôi và cậu ăn trước không cần đợi."
Trong khi Phù Khánh Anh chán nản ngồi vào bàn ăn thì Phó Nhất Trác lại chau mày.
Mấy giây sau anh lại lấy sang một cái bát khá to và múc đầy canh vừa nấu xong, sau đó mang ra ngoài.
"Này, cậu đi đâu vậy?"
"Mang canh lên cho Nghiên Nghiên, cô ấy không ăn thì cậu mặc kệ à?"
Nói rồi, Phó Nhất Trác thẳng bước lên lầu, còn Phù Khánh Anh chỉ biết nhìn theo.
Đâu phải anh không muốn quan tâm, mà