Có một người đàn ông bị trút giận vô cớ nhưng vẫn tỏ ra điềm nhiên như không có gì to tát.
Anh thong thả rót rượu, định tự thưởng cho mình một ly thế mà còn chưa kịp uống đã bị ai kia giành mất.
"Ai cho anh uống rượu hả?"
"Anh uống thì liên quan gì tới em? Anh nói em có nghe đâu, vậy thì đừng hòng anh nghe lời em."
Bị phản dame, Triệu An Nghiên liền tuột mất tâm thế cáu gắt, cố tình làm lơ, thờ ơ đáp trả:
"Ai cần anh nghe lời làm gì.
Muốn uống thì tự vào trong lấy ly đi, còn cái này là của tôi."
Nói rồi, Triệu An Nghiên đã uống cạn ly rượu.
Nhận ra tâm trạng của cô hôm nay quả thật không tốt, thay vì ngăn cản không cho cô uống rượu thì Phó Nhất Trác lại chọn cách đồng hành cùng cô.
Anh mang ra một chiếc ly mới, lần này rượu rót xong đã có thể uống.
Từng cơn gió mùa thu khẽ lướt qua làm lung lay nhành hoa, chiếc lá, nhẹ nhàng tung bay vài sợi tóc mượt mà của người phụ nữ.
Giữa màn đêm tĩnh lặng, trước ánh mắt mang nhiều tâm sự là cả bầu trời sao lấp lánh.
Đêm nay trăng thanh gió mát, thật tuyệt vời nếu được cùng nhau giải bày tâm trạng, chỉ tiếc là có quá nhiều chuyện khó nói thành lời.
"Có tâm sự gì thì phải nói ra mới nhẹ lòng, em cứ giữ mãi như vậy sẽ khiến bản thân ngày càng mệt mỏi."
Đến bây giờ Triệu An Nghiên đã uống khá nhiều rượu, cô hơi say nên ánh mắt cũng mông lung với mọi thứ, chỉ có nụ cười nhạt nhẽo trên môi là rõ ràng nhất.
"Có thật nói ra sẽ nhẹ lòng hơn không?"
"Thật! Em không nghe cái câu "Để lâu sình bụng" à, em không nói mai mốt bụng sẽ to lên cho xem."
"Trẻ con!"
Cô khẽ cười, rồi lại nhâm nhi chút rượu nồng bên môi.
"Trẻ con mới hợp với em."
"Hợp ư?"
"Chứ sao! Nếu anh cũng lạnh lùng, cứng nhắc, như em thì sẽ như hai đường thẳng song song vậy.
Trong tình yêu cũng có quy luật bù trừ mà em không biết à?"
"Quy luật bù trừ?"
Cô gái hoàn toàn bị thu hút bởi sự dẫn dắt của người đàn ông, đến cả một người từng trải qua hôn nhân như cô còn không hiểu ý anh đang muốn nói là gì.
Phó Nhất Trác cười cười, anh uống chút rượu rồi mới nói:
"Bù trừ ở đây là lấy cái dư của mình bù vào chỗ thiếu của đối phương."
"Biến thái."
Như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt khiến người đàn ông đơ ra.
Cô đang nghĩ cái chi mà lại mắng anh là kẻ biến thái vậy?
Nghĩ xong, Phó Nhất Trác chỉ biết cười, mà anh cười thì lại khiến Triệu An Nghiên cau mày.
"Này, anh cười cái gì?"
"Cười em suy nghĩ đen tối."
"Đen...có anh mới đen tối thì có.
Khi không cái dư bù vào chỗ thiếu là gì?"
"Thì tính cách chứ cái gì.
Em lạnh lùng như vậy đương nhiên sẽ cần ánh dương sưởi ấm, em kiệm lời, trầm tĩnh thì cái thiếu là sự sôi nổi và niềm vui, mà mấy cái đó thì anh lại có đủ, cho nên anh lấy cái dư của mình bù vào cái thiếu của em, thế là hài hòa."
"Vớ vẩn, tôi thấy anh chỉ nhiệt tình, sôi nổi và lắm lời với mỗi mình tôi thôi chứ làm gì có với ai khác mà tự hào."
Phó Nhất Trác nhanh trí nói nguyên một lèo, cuối cùng đổi lại được nụ cười khẩy và đôi lời chê bai của cô gái.
"Chính vì chỉ có thể như thế với một mình em nên mới đáng tự hào đấy.
Đâu ai lại đi chia sẻ tình cảm của mình cho nhiều người làm gì."
Thoáng chốc, bầu không khí đã bị câu nói của Phó Nhất Trác làm cho yên lặng.
Cả hai nhất thời đều không biết nên nói gì, ngoài đưa rượu lên môi.
Thời gian chầm chậm trôi qua, đến một lúc sau Triệu An Nghiên chợt trầm giọng lên tiếng:
"Anh nghĩ thế nào về một người phụ nữ đã từng trải qua một lần hôn nhân tan vỡ?"
"Cô ấy xứng đáng nhận được hạnh phúc và sự tôn trọng tuyệt đối trong một mối quan hệ mới."
Phó Nhất Trác trả lời ngay mà không cần phải suy nghĩ, nhưng cô gái ấy lại cười nhạt.
"Tôi đã từng bị phản bội nên rất sợ cái cảm giác lần nữa