Vương Tranh vẫn giữ vẻ bình tĩnh mà mỉm cười, vừa nghe vừa chú ý tới hơi thở của Từ Văn Diệu đã dồn dập và gấp rút, khẩn trương siết chặt hai tay của mình, xem chừng chỉ một phút sau thôi là có thể không màng tất cả mọi sự mà vồ lên cự cãi lại cha anh. Vì vậy Vương Tranh khẽ khàng vươn tay ra nắm lấy tay anh. Bàn tay của cậu vừa nhỏ vừa thanh tú nhưng lúc này sức mạnh của nó không hề nhỏ. Cậu ngước đầu nhìn ông Từ, gật đầu đáp: “ Những gì bác nói đều có lý lẽ riêng, nhưng cháu không phục… Bởi vì bác dựa vào kinh nghiệm sống mấy mươi năm qua của bác mà phán đoán, áp đặt người khác vào trong cách nhìn của mình. Còn cháu thì không thể nào làm thay đổi suy nghĩ của một người đã lớn tuổi được.”
Từ Văn Diệu giật mình, lo lắng hỏi. “ Tiểu Tranh, em không định…”
Vương Tranh mỉm cười trấn an anh, đôi mắt hết sức nhu hòa, đoạn lại quay đầu nhìn về phía ông Từ. “ Cháu chỉ muốn bổ sung một điều. Tất cả lời bác nói đều không sai, nhưng tiếc thay khi người ta yêu nhau và quyết định ở bên nhau thì lại không có khái niệm ai đúng ai sai rồi đưa ra phán đoán. Có thể việc này dưới cái nhìn của bác là đúng, nhưng thử đổi dưới cái nhìn của Văn Diệu việc này lại vô cùng sai trái thì sao.”
“ Cậu đừng ngụy biện!” Ông Từ đanh giọng.
“ Cháu không nói bậy ạ! Xin bác hãy cho cháu nói. Thứ nhất, bọn cháu xuất thân khác biệt, sở thích lẫn thói quen không cách nào đồng nhất, nhưng bác có nghĩ rằng đó là vì chúng cháu không muốn phải o ép thay đổi mình cũng như đối phương? Tại sao không thể cứ là mình rồi bổ sung những gì mình có vào phần thiếu hụt của người kia? Thứ hai, Văn Diệu là thương nhân, cháu lại là dân trí thức, điều này bác nói không sai, thế nhưng bản chất thương nhân cũng có thể thích xem sách, còn mọt sách cũng có thể bày mưu tính kế, bàn tính được mất hơn thua giúp thương nhân. Mọi người không đến từ một phía. Hơn hết, con trai của bác rất ưu tú, anh ấy không chỉ là một thương nhân thành công mà còn là người có nhiều hiểu biết về những lĩnh vực khác. Còn về phần cháu, chỉ cần cháu duy trì ý niệm muốn tinh thần cùng tiến bộ thì bọn cháu không bao giờ mất đi nền tảng để giao tiếp với nhau.” Cậu chợt dừng một chút, lại nói: “ Bác biết không, cha mẹ cháu khi chọn bạn đời đã không hề quan tâm ý nguyện của bản thân, suốt thời niên thiếu, cháu đã từng chứng kiến hết những bi kịch hôn nhân của họ, cũng chính vì vậy mà cháu hiểu hơn ai hết chuyện hai người muốn sống bên nhau cùng nhau cố gắng tiến bộ quan trọng biết bao, còn nếu như một người khinh miệt bạn đời của mình thì đúng là bi thương.”
Mặt mày ông Từ bỗng sượng cứng lại.
“ Và còn một chuyện cuối cùng nữa, cháu là đàn ông.” Vương Tranh khẽ thở dài. “ Cháu xin nói thật với bác, dù cháu trời sinh là người đồng tính, nhưng cháu còn nghi ngờ hơn cả bác và không thể tin rằng hai người đàn ông có thể yêu rồi sống với nhau cả đời. Thế nhưng Văn Diệu lại khiến cháu rất an tâm. Chỉ có người trẻ tuổi mới cho rằng dù sông cạn đá mòn thì tình cũng bền như núi như keo. Tới độ tuổi của bọn cháu rồi, phải suy nghĩ thực tế một chút may ra mới sống yên được. Văn Diệu đã nỗ lực và làm rất nhiều việc cho cháu, từ vật chất tới tinh thần. Anh ấy bằng lòng mở rộng lòng mình để cháu bước vào thế giới của anh ấy, vì vậy cháu cũng không có lý do gì để khước từ hay bỏ chạy. Mặc dù biết là bác không chấp nhận mối quan hệ của bọn cháu, nhưng xin bác thứ lỗi cho, cháu tuyệt đối không làm theo yêu cầu của bác!”
Vương Tranh nhìn Từ Văn Diệu, anh bây giờ mắt đã ngập tràn hạnh phúc như thể sẽ nhào lên ôm chầm hôn lấy cậu ngay lập tức. Cậu khẽ cười, siết chặt bàn tay của anh hơn, sau đó tự tin nói với ông Từ: “ Xin lỗi bác, đã khiến bác thất vọng!”
“ Cậu dám cam đoan là cậu không vì tiền của nó?” Ông Từ tức giận quát lên. “ Nếu nó là kẻ trắng tay thì cậu cũng cam nguyện ở bên nó không?”
Vương Tranh im lặng, câu hỏi này của ông Từ tuy tục tằn nhưng lại thực tế.
Ông Từ cười nhạt: “ Tuy Từ Văn Diệu có tài và cũng biết đủ trò nhưng tôi tự tin nói vậy với cậu bởi vì chuyện kinh doanh của nó một phần là dựa vào thế lực gia đình. Một mình nó không thể gầy dựng được cơ nghiệp như vậy được. Cho nên, chuyện của nó không phải chỉ là việc của bản thân nó, không thể để mặc nó muốn làm gì thì làm!”
Ông khẽ quét mắt vào khuôn mặt đang sượng trân của con trai, biết chẳng thể dồn nó vào đường cùng, nên hạ thấp giọng nói tiếp: “ Đương nhiên tôi cũng không phải là người không biết lý lẽ. Hai người muốn ở bên nhau cũng chẳng chuyện gì khó, chỉ cần đáp ứng điều kiện của tôi, Văn Diệu phải kết hôn.”
“ Nếu con không đồng ý thì sao?” Từ Văn Diệu ngắt lời ông.
“ Không đồng ý? Vậy anh đừng mang họ Từ nữa, cũng đừng mượn tên tuổi gia đình mà kinh doanh gì!”
“ Cha, cha có thể đừng vô lý…”
“ Anh, đừng nói vậy mà!” Vương Tranh kéo chặt tay Từ Văn Diệu, cậu hiểu rõ nếu cứ để hai cha con nhà này tiếp tục không ai nhường ai như thế thì ngay cả những lời tuyệt tình cũng sẽ nói ra mất thôi. Tới lúc đó lẽ nào ông Từ lại đi trút giận lên đầu con mình? Không đâu, nhất định ông sẽ đổ hết tội lỗi lên đầu cậu. Cậu ngăn không cho Từ Văn Diệu nói ra những lời kia, cố hít sâu vài hơi rồi quay sang nói với ông Từ: “ Thưa bác, bác nói rất đúng, nếu không có bác sẽ chẳng có Văn Diệu. Anh ấy có thể trở thành người xuất sắc như bây giờ đều là nhờ vào công lao bác giáo dục từ nhỏ cả.”
Ông Từ tái xanh mặt, cười nhạt một tiếng: “ Tôi cũng không dạy nó trở thành người vì một người đàn ông mà không nghe lời cha mẹ như thế này.”
“ Không phải là anh ấy không nghe lời bác…” Vương Tranh kiên nhẫn giải thích. “ Chỉ vì anh ấy xúc động nên lỡ lời. Con trai bác thế nào hẳn bác là người hiểu nhất, phải không ạ? Bình thường ai cũng nghĩ anh ấy lạnh lùng nghiêm trang lại còn khó gần, nhưng chỉ cần về tới nhà thì lại cứ như là con nít hoang nghịch ấy!”
Ông Từ giận dữ quát: “ Đều tại mẹ nó nuông chiều từ nhỏ!”
Vương Tranh bất chợt muốn cười, hiểu ra chuyện xung đột giữa hai cha con nhà này không còn liên quan tới chuyện đồng tính nữa mà là đọ sức xem ai phải chịu thua trước. Cậu hắng giọng một tiếng, thúc giục Từ Văn Diệu: “ Lấy gì đó cho cha anh uống đi!”
Từ Văn Diệu ngây ra.
“ Đi đi mà, em cũng khát, cũng muốn uống nước!”
“ Cà phê hả?”
“ Bác uống cà phê ạ?” Vương Tranh hỏi ông Từ.
Ông Từ sắc mặt xanh xám, mím môi nhả ra hai chữ. “ Tùy tiện.”
Từ Văn Diệu đứng dậy, bỗng nhiên lại thở dài, dịu giọng nói với cha mình: “ Cha à, cha không quen uống cà phê mà, con sẽ lấy trà cho cha. Trà Ô Long Đống Đỉnh[1] cha thường uống nhé?”
[1] Trà Ô Long Đống Đỉnh được sản xuất ở Đài Loan. Lá trà dùng để sản xuất ra loại trà này mọc ở độ cao từ 1000-1800 mét so với mực nước biển, ở Lộc Cốc, gần núi Đống Đỉnh ở Đài Loan, nơi sương mù dăng khắp núi vào mỗi buổi sáng và chiều muộn, nên đường lên núi rất trơn. Người hái trà khi lên núi phải chú ý đi dính sát mũi chân vào mặt đất để tránh bị trượt ngã xuống núi. Chính vì vậy trà Đống Đỉnh sản lượng rất hiếm, vô cùng quý, được mệnh danh là “ thánh phẩm trong các loại trà” . Nước trà Ô Long Đống Đỉnh khi uống vào khiến người uống cảm thấy khoan khoái, hương trà thanh nhã. Tương truyền vì mùi hương độc đáo, nó được đế vương xem như thứ quý giá dùng để ngâm vào nước tắm. Loại trà này nổi tiếng ở Nhật Bản, Trung Quốc và cả khu vực Đông Nam Á.
Lúc này, sắc mặt ông Từ mới dễ xem hơn một chút, gật gật đầu không nói năng gì.
Từ Văn Diệu quay lưng đi rót nước, Vương Tranh mỉm cười nói với ông Từ: “ Mong bác đừng giận, cháu muốn anh ấy đi vì có chuyện riêng muốn nói ạ.”
Ông Từ nhướn mày nhìn cậu.