Từ Văn Diệu nghe xong lời này thì cao hứng hẳn, cúp máy xong liền nhanh chóng xử lý hết công vụ, chộp lấy chìa khóa xe, sau đó thẳng đến bệnh viện. Lúc gần đến nơi, lại nhác thấy tiệm bán đồ điêu khắc gỗ cổ điển. Bất chợt nghĩ tới bức tường còn trống ở nhà, lại nghĩ đến Vương Tranh rất thích những thứ như thế bèn dừng xe lại mua hai cái. Bản thân anh không có hứng thú gì với loại hình nghệ thuật này, nhưng Vương Tranh lại muốn sống trong không gian sống có chút hơi thở Trung Hoa cổ điển nên cũng vui vẻ chiều theo cậu. Khi anh trả tiền xong, quay trở về xe thì nghe thấy giọng nói có chút e sợ vang lên sau lưng: “ Văn Diệu? Cậu, xin hỏi, cậu là… Từ Văn Diệu phải không?”
Từ Văn Diệu xoay người lại. Bấy giờ, mặt trời đương lúc chính ngọ, trên đường xe qua lại không ngừng, cây cổ thụ ven đường đổ bóng xuống phủ lấp đi phần nào người trước mặt, khiến gương mặt đối phương chìm vào bóng tối. Từ Văn Diệu phải nheo nheo mắt, cùng lúc ấy anh loáng thoáng nghe thấy âm thanh kỳ quái. Rõ ràng như tiếng trống, sau đó anh mới ý thức được đó là nhịp đập từ trái tim mình, có một chút bối rối pha thêm một chút rời rạc. Thần kinh căng thẳng với những ưu lo mấy hôm nay kéo nhau chùng xuống.
Sau khi nhận cuộc gọi của Quý Vân Bằng, anh đã nhiều lần tưởng tượng ra nếu thật sự là người đó thì khi gặp phải nói những gì đây, hai chữ “ xin lỗi” sẽ nói ra lúc nào, ở đâu mới phù hợp. Nhưng nay khi chuyện xảy đến trước mắt, lại phát hiện bản thân không muốn nói gì. Tất cả đều là cố biện minh cho tội nghiệt của mình. Mười năm qua đi, thời gian khẽ khàng bôi xóa những lỗi lầm cùng nông nổi của tuổi trẻ. Ba mươi năm sống trên đời, đột nhiên anh cảm thấy mình lúc này không dám quay đầu nhìn lại, nhất là nhìn về phía người ấy. Mái đầu lớm chớm hoa râm hoàn toàn không tương xứng với tuổi tác, tấm lưng còng, và cả những vết tích già nua mỏi mệt do cuộc sống chèn ép rải rác khắp khuôn mặt.
Còn đôi mắt đó. Đôi mắt từng khiến Từ Văn Diệu say đắm vì giống hệt với người yêu trong hồi ức, giờ đã không còn trong sáng nữa, mà bị che lấp và phủ đầy tầng tầng mây mù. Trong mắt phản ánh vẻ sợ hãi cùng e ngại, muốn mà không dám, xấu hổ và đau khổ.
Tên của người này, Từ Văn Diệu nghĩ mãi cũng không thể nhớ nổi. Rõ ràng anh vẫn còn nhớ rất nhiều chuyện về đối phương, cách đôi tay xinh đẹp từng pha chế ra những loại rượu ngon như thế nào, cả cách đôi mắt đan phượng dài nheo lại khi thêm một quả anh đào điểm xuyết cho ly cocktail, hoặc những lúc bị anh hành hạ trên giường vừa khóc vừa cầu xin đầy phong tình. Từ Văn Diệu phát hiện ra sự việc mình nhớ được nhiều hơn tưởng tượng rất nhiều, nhưng lại quên mất tên của đối phương.
Anh ta tên gì? Họ gì? Hình như có một cái tên tiếng Anh, mọi người trong giới đều gọi bằng biệt danh đó, chẳng mấy kẻ chịu gọi bằng tên tiếng Trung. Nhưng Từ Văn Diệu vẫn nhớ, những lúc hai người cùng nhau điên cuồng làm tình, anh ta đã dịu dàng yêu cầu anh hãy gọi tên thật của anh ta.
Nhưng bây giờ, anh lại không thể nhớ ra!
“ Cậu không nhớ tôi ư?” Người kia như giẫm phải gai bước lui vài bước, môi run run, cố rặn ra nụ cười buồn tủi, “ Ha ha, cũng đúng thôi, chúng ta đã mười năm không gặp rồi… Tôi, tôi cũng già như vậy… cậu quên cũng phải.”
“ Không.” Từ Văn Diệu lắc đầu, một tay xách hai bức phù điêu, bước lên phía trước, bình tĩnh đáp: “ Tôi vẫn nhớ anh… nhưng lại quên mất tên.”
Người đàn ông kia chẳng biết là đang khóc hay đang cười, sau một lúc mới đáp: “ Tôi, tôi là Jacket, trước đây mọi người hay gọi là J.”
“ Tên tiếng Trung!”
“ Tên đó … nghe cục mịch lắm…”
Từ Văn Diệu khẽ ngước đầu, ánh nắng rọi vào trong mắt, giờ khắc này chỉ thấy xiềng xích vẫn luôn quấn quanh người càng lúc càng nặng nề hơn. Chốc sau, anh thở dài, nói: “ Làm ơn nói cho tôi biết!”
Đối phương như bị hù doạ, trừng to mắt, hơi nước phủ đầy, sau đó, khó khăn nhả ra từng chữ một: “ Trương Quý Sinh. Tôi, tôi là Trương Quý Sinh.”
Nhìn Trương Quý Sinh lúc này đang ngồi đối diện với mình, bất giác Từ Văn Diệu cảm nhận rõ ràng câu nói, thời gian như bóng câu qua cửa nào đợi một ai.
Anh nhớ mình từng tai áp má kề vô cùng thân thiết như thế nào với người này. Khi ấy, anh ta đã cầm tay anh chạm lên cơ thể mình. Cậu thiếu niên mười tám tuổi đã học được cách thỏa mãn dục vọng của chính mình trên thân thể của người này. Cậu bé đã thành một người đàn ông nhờ những va chạm xác thịt cùng những tiết tấu triền miên của nó.
Lúc đó, anh không nghĩ đối phương có ý nghĩa gì với mình, đơn giản là hữu cầu tất ứng, khỏa lấp những dục vọng đói khát của bản thân. Cậu thiếu niên kia đã không nghe không thấy thứ gì khác ngoài những tiếng gào thét đầy nhu cầu trong nội tâm, làm theo những khốn quẫn giữa cõi lòng hoang vu. Chính sự trống trải đó đã trở thành một loại áp lực khiến anh điên cuồng giày vò cơ thể của Trương Quý Sinh. Chỉ những khi cả người đều rệu rã trong đỉnh cao của dục tính thì may ra mới có được chút an bình.
Những nông nổi đó, sau bao năm tìm về tự hỏi, Từ Văn Diệu mới hốt hoảng nhận ra mình đã khờ dại và nhẫn tâm nhường nào.
Thanh xuân buổi đó tràn ngập tình dục, rượu bia và bạo lực. Điên cuồng và trực diện. Không ưa nổi ai cứ tùy ý vung tay vung chân, còn vừa lòng người nào thì tùy tiện cưỡng đoạt. Người tình lớn tuổi này có một vai trò hết sức đặc biệt trong đoạn thời gian đó của anh. Anh ta như một huấn luyện viên, lại như trưởng bối dịu dàng. Những khi anh đau khổ chìm sâu thì vươn tay ra cứu rỗi cũng như chăm sóc.
Nhưng tiếc thay, cảm tình của anh ta trao cho anh khi đó, một thiếu niên nông cạn không cách gì hiểu nổi. Vẻ đau khổ cũng như ưu tư của đối phương hoàn toàn không khiến Từ Văn Diệu xao lòng. Huống hồ, anh cũng không giống với những cậu bé mười tám tuổi khác. Linh hồn anh đeo mang tội nghiệt của mối tình đầu, áp bức khiến anh không thở nổi. Phải dùng tới những cách thức cực đoan mới có được chút thư thả.
Tất cả đều sai! Thời gian sai, nơi chốn đều không đúng! Là người tình từng trải hay cách sống sa đoạ cũng chỉ là phương thức Từ Văn Diệu dùng để bóp chết thanh xuân cùng tuổi trẻ của chính mình.
Giờ phút này đây, một Từ Văn Diệu trưởng thành bỗng thấy mọi thứ đều thật vi diệu. Những gì đã phát sinh mơ hồ như giấc mộng thoáng qua. Mới đầu còn rất rõ ràng, nhắm mắt lại là có thể mường tượng được chính xác từng sự vật, sự việc, nhưng khi tỉnh thức lại chỉ mập mờ không rõ rồi nghi hoặc tự hỏi, có thật những chuyện đó từng xảy ra? Có thật từng cùng người đàn ông này giao cấu như dã thú?
Từ Văn Diệu cúi đầu nhìn bàn tay mình, là một đôi tay hết sức bình thường, vì trường kỳ rèn luyện trong quân đội nên rất mạnh mẽ, nhưng lại không có dấu vết lao động nặng. Móng tay được cắt giũa tỉ mỉ, lòng bàn tay luôn khô ráo sạch sẽ, chạm vào sẽ thấy dễ chịu. Nhưng khi nghĩ tới những chuyện đôi tay này từng gây ra trong suốt mùa hè năm mười tám tuổi. Nó đã từng cầm dao loạn đả với đám côn đồ trong một đường hầm chật hẹp; từng học theo người đàn ông nọ, vụng về pha chế ra một hỗn hợp rượu đặc biệt; cũng từng điên cuồng xé bỏ quần áo của người đàn ông đứng đối diện, ngấu nghiến đến bầm tím vòng eo của anh ta khi liên tục đi sâu vào cơ thể ấy.
Anh đột ngột nhớ ra, bản thân đã lâu rồi không hồi tưởng lại nhiều chuyện xưa đến vậy. Tình yêu đơn phương dành cho người thầy giáo trẻ; tiếng cười khùng khục ma quái trong nhà giam, bàn tay gầy đét và khô héo trước khi đưa vào lò hỏa thiêu; cùng cái siết tay tráo đổi tội nghiệt năm nào… Đều rất lâu không nhớ tới nữa. Thay vào đó, là nụ cười nhạt như nắng ban mai của Vương Tranh, hay mùi hương dịu nhẹ cùng hơi ấm nồng nàn tỏa ra từ cơ thể cậu đã khiến anh khát vọng sâu sắc hơn bất kỳ thứ gì. Nhất là khi những năm tháng xấu xí ở dĩ vãng đột nhiên xuất hiện và được cụ thể hóa thành người đàn ông già ngồi trầm lặng ở đối diện, tựa hồ như đang trách cứ anh là đê tiện hèn mọn. Từ Văn Diệu cảm thấy quay cuồng hoảng loạn, chỉ muốn ngay lập tức rời khỏi nơi đây chạy đến bên Vương Tranh mà ôm chặt cậu vào lòng.
Nhưng, thiếu niên mười tám tuổi có thể từ bỏ mọi thứ để trốn chạy, sống ra sao thì sống, còn người đàn ông ba mươi tuổi lại phải cố chịu đựng cơn tức thở, buộc mình đối diện với quá khứ, dù rằng nó ngu xuẩn và ích kỷ đến thế nào.
Từ Văn Diệu nghĩ mình cần phá vỡ cục diện trầm mặc này, từ trước kia Trương Quý Sinh đã không phải người hay nói, nếu anh không chủ động lên tiếng thì hai người cứ im lặng mà đối mặt.
“ Anh chưa ăn trưa phải không? Muốn ăn gì nào?” Từ Văn Diệu xem thực đơn.
“ Không cần đâu, tôi, tôi uống nước là được rồi…”
Từ Văn Diệu khẽ ngước đầu lên, Trương Quý Sinh giật mình rụt cổ lại, cẩn thận nhìn anh, nói: “ Thật sự không cần phiền như thế …”
“ Có gì mà phiền chứ.” Từ Văn Diệu nói, đưa thực đơn cho phục vụ rồi gọi món. “ Một phần bít – tết, và một ly cà phê.”
Giờ đang giữa trưa, đây là nhà hàng món Âu, khách khứa ra vào khá đông, đa phần người tới đều là dân văn phòng. Vì không phải nhà hàng cao cấp nên không khí có phần huyên náo, bàn ghế xung quanh liên tục được di chuyển khiến người khác dễ dàng thất thần. Mất một lúc sau, Từ Văn Diệu mới giật mình, Trương Quý Sinh có nói gì đó, anh áy náy hỏi lại: “ Anh nói gì cơ?”
“ Không có gì, chỉ là tôi hỏi, cậu không ăn sao?”
“ À,” Từ Văn Diệu không muốn nói mình không có tâm trạng, bèn đáp: “ Bữa sáng ăn nhiều quá nên giờ không thấy đói.”
“ Không đói thì cũng ăn chút gì đó, kẻo lại đau bao tử…” Trương Quý Sinh yếu đuối liếc sang nhìn anh, nhỏ giọng nói: “ Xin lỗi, tôi lắm lời.”
“ Không sao, tôi nhớ hồi đó anh cũng thường quan tâm tôi như vậy.”
Trương Quý Sinh mỉm cười. Từ Văn Diệu lại trầm ngâm. Chuyện cũ như lũ,