Tần Nam lại mắng Tần Kiết vài câu trong điện thoại, mắng thì mắng, không biết tại sao lại nhớ đến lúc nãy mình nói “Bạn gái nhỏ”, sau đó chuyển đề tài: “Lúc nãy cô nói sai, là cô bạn gái cũ bé nhỏ...thiếu một chữ cũ. Thiếu là sai, thật là khác biệt biết bao. Nhìn mà xem bản thân ngu đến mức nào, lúc trước giúp cháu đính hôn, tự mình đào hôn, đào hết nửa ngày, cuối cùng muốn cưới người ta. Từ đầu ngoan ngoãn ở nhà đi, cưới cái là xong, cần gì phải đến bây giờ tới trước mặt tôi, hạ thấp mình xin tôi giúp cậu một ít tài nguyên...”
Tần Nam đầu bên kia mắng cho đã, không để Tần Kiết một cơ hội mở miệng nào, lập tức dập máy.
Tần Kiết nghe được trong điện thoại vang lên tiếng tút tút tút.
Nói thì nói đi, cần gì phải đi công kích người khác?
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mắng vẫn hoàn mắng, mười phút sau, Tần Kiết nhận được một tin nhắn thoại Wechat của Tần Nam.
Đại khái lúc nãy do anh dùng “tài nguyên nhỏ” nên cô tức giận, giọng tuyệt nhiên không còn chút lương thiện: “Chỉ lần này thôi, công ty của tôi là công ty lớn, không phải nơi để con nít đùa nghịch. Về sau mấy vụ làm hư chuyện kiểu này, bớt phiền tôi.”
Trong lòng Tần Kiết nghĩ, “Ít còn hơn cả ít đến làm phiền cô”, rồi vào Weibo.