Mấy tài khoản V mà Tần Nam nuôi kia từ từ lên trận, rất nhanh, video mà anh cắt ghép ấy đã bay vọt lên hot search.
Tần Kiết vô cùng hài lòng, trước khi rời khỏi Weibo, không quên vào tường của Trần Ân Tứ, like mười mấy bài share của cô từ @Bạn xem cái chén vừa to vừa tròn, sau đó tiện tay báo cáo đồng loạt lũ bình xịt.
Lúc Tần Kiết làm chuyện này, Dung Dữ cầm điện thoại bay tới chỗ anh hỏi trưa nay muốn gọi món gì ăn, khi nhìn thấy thao tác của anh, nhịn không được “Xì” một tiếng:
- Tần cẩu, cậu cũng rảnh đến đau trứng thật*.
(Đau trứng: từ ngữ mạng ý kích động, không có sự nhẫn nại, nghĩa gốc là gì thì mọi người cũng biết rồi.)
Vừa hay lúc đang báo cáo các tài khoản, có chỗ cần Tần Kiết viết lí do vì sao, anh lướt ngón tay, đánh ra câu “Rảnh đến đau trứng”, sau đó nhấn gửi.
Dung Dữ:
- ...... Dâm, vẫn là Tần cẩu cậu dâm!
Tần Kiết cóc thèm quan tâm Dung Dữ, lại động ngón tay, mới nhìn đến điện thoại cậu ta cầm.
Anh không hề kén ăn, thuận theo nhà hàng Dung Dữ chọn, trên đó gõ hai món thì xong chuyện rồi.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đợi khi Dung Dữ đi, anh xem phần quan tâm trên Weibo của Trần Ân Tứ, nhìn số “1” vài giây. Anh nhấn vào rồi đi tới trang cá nhân của mình, bỏ follow các Weibo tào lao trước đó Đường Cửu quan tâm, cũng giống Trần Ân Tứ, chỉ để lại số lượng “1”.
Avatar của Đường Cửu là hình ảnh "Shin vung voi lớn"*.
(Thiết nghĩ ai từng xem “Shin - Cậu bé bút chì” thì cũng biết voi lớn là gì rồi, còn bạn nào chưa biết mà muốn hiểu rõ thì các bạn thử tra Google từ này 蜡笔小新甩大象的图片.)
Tần Kiết thấy không phù hợp với phong cách của mình, thuận tay nhấn đổi ảnh đại diện.
Anh trượt trên màn hình, từ trong album tìm được tấm ảnh Trần Ân Tứ mặc bộ quần áo rách nát, mặt đầy vết dơ, đầu tóc như ổ quạ ngồi xổm trên vỉa hè.
Đó, là tạo hình bộ phim đầu tiên Trần Ân Tứ năm ấy từng đóng...
________________
Trừ ngày đầu Trần Ân Tứ vào ở nhà của Tần Kiết, họ vô tình gặp nhau hai lần đó ra, thì một tuần sau cả
hai người cũng chẳng chạm mặt.
Khi đó, Tần Kiết một lòng một dạ nghiên cứu robot trị bệnh, gần như toàn bộ thời gian đều ngồi trước máy tính. Sinh hoạt của anh cũng rất hỗn loạn, không có thời gian ngủ nhất định cũng chẳng có thời gian dậy nhất định.
Trần Ân Tứ cũng không làm phiền hay chào hỏi anh, ở nhà anh chẳng gây ra bất kì tiếng động gì. Cho đến tối một ngày, lúc anh đi tắm ngang qua cửa phòng cô, nghe thấy từ bên trong câu “A, mình nghèo quá”, anh bất giác nhìn chằm chằm cửa phòng cô một lúc mới phản ứng được, à, nhà mình còn có một đứa chưa đủ tuổi vị thành niên đó.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cách hai ngày sau, Tần Kiết đi tắm cũng vào giờ đó, lại nghe giọng Trần Ân Tứ sau cánh cửa đóng chặt truyền đến câu: “A, mình nghèo quá mà!”
Tần Kiết vừa lau tóc vừa câm lặng từ từ quay về phòng của mình.
Lúc đóng cửa, trong lòng anh nghĩ, hóa ra đứa trẻ vị thành niên sát vách là một bé nghèo.
Sau đó, Tần Kiết đặc biệt đúng giờ, mỗi ngày cứ vào giờ đó sẽ đi tắm, mười lần thì tám lần đều nghe câu than: “A, mình nghèo quá đi mà.”
Cùng Trần Ân Tứ gặp mặt, là ngày thứ mười sau khi cô chuyển vào nhà Tần Kiết ở.
Tần Kiết thức cả đêm trong phòng, đến bảy giờ sáng mới ngáp, đứng dậy đi vệ sinh cá nhân, sau đó chuẩn bị xuống lầu ăn sáng rồi quay về ngủ bù.
Đánh răng rửa mặt xong, Tần Kiết từ trong nhà tắm bước ra, chạm mặt Trần Ân Tứ.
Trần Ân Tứ mặc một bộ đồ rách rưới tùm lum, tóc tai như ổ quạ, trên mặt còn cố ý hóa trang đánh xám vài chỗ.
Cô gái nhỏ đại khái không nghĩ đến sẽ giáp mặt với người ở chung nhà, từ từ nặn ra một nụ cười với anh:
- Chào.