Phong Cảnh Giấu Trong Hồi Ức

Phải chọn nhẫn cưới thế nào


trước sau

Hôm nay trời đẹp, nắng sớm trong lành, trong phòng nghỉ không có người khác, chỉ có Quý Hành và Tạ Bình Xuyên.

Quý Hành nửa nằm nửa ngồi trên sô pha, kéo rèm lại.

Anh chìm vào bóng tối, tò mò hỏi: "Tổng giám đốc Tạ, mày cười gì vậy...."

Tạ Bình Xuyên giữ kín như bưng: "Không có gì, chỉ là tâm trạng tốt thôi."

Ly espresso bốc lên một làn hơi nóng, Quý Hành cầm ly cà phê, uống một hớp, nói: "Do sản phẩm của chúng ta ra mắt đúng thời hạn? Hay là vì tổ kỹ thuật đang tiến triển thuận lợi?

Quý Hành vừa nói xong, có hai người đi ngang qua phòng —— là chủ tịch Tưởng Chính Hằng và vợ mới cưới Hạ Lâm Hi của anh.

Vì ngoài hành lang có trải thảm nên không nghe thấy tiếng giày cao gót. Hạ Lâm Hi bước rất nhẹ, đi cạnh Tưởng Chính Hàn, còn được anh nắm tay.

Tầm nhìn của cô bị Tưởng Chính Hàn chặn lại, tưởng rằng xung quanh không có người khác.

Lúc đi ngang qua chỗ rẽ, Hạ Lâm Hi nói gì đó với Tưởng Chính Hàn. Tưởng Chính Hàn cúi người nghe, Hạ Lâm Hi nhân lúc đó ngẩng đầu, hôn lên má anh.

Không có gì bất ngờ, một màn này hoàn toàn lọt vào mắt Quý Hành.

"Haiz, không bằng người ta mà." Quý Hành không khỏi than thở, "Chủ tịch Tưởng trẻ hơn tao mà đã có vợ rồi, tới lúc tao có bạn gái, chắc con cậu ấy biết đi mua nước tương rồi quá."

Quý Hành bỏ ly cà phê xuống, nhìn Tạ Bình Xuyên, ánh mắt đồng cảm: "May là có mày chung với tao, bận việc bù đầu...."

Tạ Bình Xuyên liếc nhìn bạn mình, không biết xuất phát từ tâm trạng gì mà lại thấp giọng an ủi: "Khâu chuẩn bị ra mắt xong hết rồi, chỉ cần sử dụng và bảo trì không có trục trặc thì có thể nhẹ nhàng một khoảng thời gian."

Quý Hành uống một ngụm, nói: "Tao nói mày nghe, hôm trước mẹ tao gọi, một hai bắt tao đi xem mắt, còn nói khi nào tao không nhiều việc thì xếp cho xem mắt mỗi ngày..."

Dù sao thì năm nay anh đã 30 tuổi, thời kỳ độc thân hậu chia tay lại rất dài. Thế hế của bố mẹ có quan niệm khác, nghĩ rằng kết hôn là ổn định, không thấy con cái có tin tức gì thì sốt ruột cũng là lẽ thường tình.

Tạ Bình Xuyên không hiểu nhiều về quá trình "xem mắt", cũng chưa từng trải qua, anh trả lời có lệ: "Ờ, mày phải đi xem mắt à? Có lẽ sẽ gặp được người thích hợp."

Quý Hành lập tức lắc đầu: "Không không không, mày hiểu nhầm rồi, tao không thể đi, tao phải làm việc."

Tạ Bình Xuyên tiếc nuối: "Vì công việc mà mày hy sinh thời gian riêng tư...."

Quý Hành vươn một bàn tay ra, ngắt lời Tạ Bình Xuyên: "Không sao, tao chịu được, tao bị mày lây rồi."

Tạ Bình Xuyên xoay mặt đi, không nói nữa.

Tạ Bình Xuyên nhìn ra ngoài mặt tường kính bóng loáng. Không bao lâu sau, anh rời khỏi phòng nghỉ, đi đến nói chuyện với Tưởng Chính Hàn ngoài hành lang.

Bức màn che khuất ánh mặt trời, bên trong lúc sáng lúc tối. Trên hành lang đang có ba người, bóng người đổ dài trên thảm.

Vì tò mò, Quý Hành cũng đi qua đó.

Anh nghe thấy Tạ Bình Xuyên hỏi: "Có bí quyết gì để chọn nhẫn không?"

Là một người đàn ông đã kết hôn, Tưởng Chính Hàn phản ứng rất nhanh: "Anh chuẩn bị kết hôn?"

Tạ Bình Xuyên thừa nhận: "Đợi lâu quá rồi, không muốn đợi nữa, đúng lúc xong dự án này, có thể có một khoảng thời gian rảnh rỗi."

Sau đó anh hỏi Hạ Lâm H: "Bình thường, kiểu nhẫn thế nào thì được phụ nữ thích hơn?"

Tạ Bình Xuyên cũng xem như thân thiết với hai người họ, đương nhiên Hạ Lâm Hi cũng biết anh độc thân nhiều năm.

Nhưng theo Hạ Lâm Hi thấy, Tạ Bình Xuyên vẫn luôn lạnh lùng, hơn nữa không dính vào khói lửa phàm tục, cô thật sự không hiểu vì sao Tạ Bình Xuyên đột nhiên muốn kết hôn.

Hạ Lâm Hi đưa ra ý kiến: "Ai cũng có sở thích riêng.... Nhưng mà có một số kiểu nhẫn, mỗi người chỉ được đặt làm một lần, phụ nữ chắc là sẽ thích vì như vậy có nhiều ý nghĩa."

Tưởng Chính Hàn mỉm cười: "Ý là duy nhất hả?" Anh kéo tay trái của Hạ Lâm Hi, nhìn nhẫn cưới trên ngón áp út của cô: "Đúng hơn là một đời một kiếp một đôi."

Tạ Bình Xuyên tỏ vẻ đã hiểu.

Quý Hành đứng xem thì ngây người.

Anh không ngờ Tưởng Chính Hàn sẽ trực tiếp thả thính, hoàn toàn không màng đến mình và Tạ Bình Xuyên còn ở đây.

Chỉ trong một chốc, xung quanh ngập tràn ánh sáng rực rỡ, cẩu độc thân như anh đây sợ là đã hết đường lui.

Anh vòng sang bên cạnh Tạ Bình Xuyên, đặt tay lên vai bạn: "Nếu không phải mày hỏi nhẫn cưới, tao cũng không biết mày muốn kết hôn đâu. Đúng là hiệu suất cao thật đấy, bắt được Từ Bạch rồi à?"

Tạ Bình Xuyên sửa lại: "Không phải bắt, mà là hợp tình hợp lý, nước chảy thành sông."

Anh nói vô cùng bình thản, vẻ mặt cũng không thay đổi, lời nói ngập tràn sự vội vã muốn kết hôn, gấp không chờ nổi nữa, đúng là uổng phí cái mặt đẹp trai đó.

Quý Hành biết rõ hiệu suất làm việc của Tạ Bình Xuyên – kiểu người như Tạ Bình Xuyên, không chỉ không chần chừ, mà còn rất biết chọn thời cơ.

Anh biết lấy được kẹo mừng là chuyện sớm muộn, thế nhưng thật sự không đoán trước được, trong lúc ra mắt sản phẩm, Tạ Bình Xuyên vẫn có thể nghĩ đến chuyện khác.

Đồng hồ trên tường phát ra âm thanh "tích tắc", kim giây vẫn đi nhanh về phía trước. Tạ Bình Xuyên nhìn đồng hồ, dự định về văn phòng, bắt đầu một ngày làm việc của mình.

Anh tạm biệt những người ở đây, mời họ đến lúc đó đến tham dự tiệc cưới.

Thứ Hai nào cũng vô cùng bận rộn, may là sản phẩm mới vẫn ra mắt suôn sẻ. Tạ Bình Xuyên trong phòng làm việc xử lý tài liệu, họp hai cuộc họp, bỗng chốc đã đến chạng vạng.

Chạng vạng, Thành phố hoà vào ánh trời chiều, từ cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài, bầu trời chỉ có một màu.

Hoàng hôn đẹp như tranh vẽ, được tô phủ bằng những gam màu dịu nhẹ, những toà nhà cao tầng lại rất rõ nét, như đường nét được phác hoạ bằng bút máy. Tạ Bình Xuyên đứng trước cửa sổ, mắt nhìn về phía xa, anh chợt nhớ ra Từ Bạch rất thích vẽ tranh.

Còn rất thích cảnh thành phố về đêm.

Anh cúi đầu cười.

Chỉ cảm thấy điểm nào của cô cũng đáng yêu.

Đúng lúc này, Từ Bạch gọi điện cho anh.

Ở bên kia, Từ Bạch hỏi: "Anh ơi, hôm nay anh có tăng ca không?"

"Không có, nhiệm vụ hôm nay xong rồi." Tạ Bình Xuyên dọn đồ đạc, ra khỏi phòng làm việc, khoá cửa gỗ lại. "Em ở tầng 5 chờ anh, anh đến đón em."

Từ Bạch đáp vâng, giọng điệu rất vui vẻ và hào hứng – vì Tạ Bình Xuyên có thể tan làm đúng giờ.

Cô ngoan ngoãn chờ ở tầng 5.

Thang máy bắt đầu từ tầng 27, xuống từ từ, Tạ Bình Xuyên đứng cạnh cửa, đứng bên cạnh Quý Hành tình cờ gặp được và một vài người đồng nghiệp khác.

Hiếm khi rãnh rỗi, hôm nay Quý Hành muốn ra ngoài ăn.

Đi một mình tất nhiên rất nhàm chán, nên anh rủ Tạ Bình Xuyên: "Tụi mình đi uống rượu, ăn gì đi, sẵn thả lỏng chút."

Nếu là bình thường, Tạ Bình Xuyên có lẽ sẽ đồng ý.

Nhưng tính từ hôm nay, anh đã là người có gia đình, mỗi ngày sau khi tan làm chỉ muốn ở bên cạnh Từ Bạch. Tạ Bình Xuyên từ chối: "Hay là hôm khác đi, tao mời mày ăn."

Anh còn chưa nói

xong, thang máy đã dừng ở tầng năm.

Từ Bạch vừa nhìn đã thấy ngay Tạ Bình Xuyên, lập tức bước vào.

Cô đứng cạnh Tạ Bình Xuyên, nhưng không chào hỏi anh. Nhìn bên ngoài, cả hai chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường, thế nhưng Quý Hành lại biết được là chuyện tốt của họ sắp đến rồi.

Che che giấu giấu làm gì chứ, rõ ràng sắp phát kẹo mừng đến nơi rồi.

Nhưng trong thang máy có nhiều người, còn có vài đồng nghiệp khác, Quý Hành cũng không tiện nói chuyện.

Khi thang máy xuống đến tầng một, mọi người lần lượt ra ngoài, Quý Hành lại mời lần nữa: "Tạ Bình Xuyên, mày không muốn đi ăn đồ nướng à? Đối diện còn có tôm hùm đất.... Mùa hè thì nên ăn tôm hùm đất xào cay, uống bia ướp lạnh, ăn đồ nướng ở quán vỉa hè. Nói cho mày biết nhé, sống trên đời mà không ăn đồ nướng thì không phải là cuộc sống mỹ mãn."

Quý Hành khẽ nghiêng đầu, nhìn Từ Bạch đang đứng đối diện: "Tiểu Bạch, à không, bà Tạ...."

Quý Hành đổi cách gọi, trêu cô: "Đi chung không? Hai người sắp kết hôn rồi, chúng ta cũng nên ôn chuyện cũ đi."

Lúc Từ Bạch nghe đến chữ "tôm hùm đất xào cay" thì ngẩng đầu lên ngay, nhìn Tạ Bình Xuyên không chớp mắt.

Cô đang hỏi ý kiến anh.

Nhưng cô nhìn anh như vậy, anh chẳng thể nào từ chối.

Tạ Bình Xuyên thoả hiệp: "Đi thôi."

Quý Hành dẫn đường, họ bắt đầu đi sang đối diện công ty.

Chiều tối là giờ tan làm cao điểm, xe cộ kẹt cứng trên đường.

Góc phố đầy người đi bộ, những quán ăn rất đông khách. Gió lạnh thổi mang theo hơi thở náo nhiệt, lướt qua tóc và tai.

Quý Hành đi thong thả ung dung, không bao lâu sau, anh dừng chân.

Cách đó không xa, có một tiệm bán bánh bao chuẩn bị đóng cửa.

Bà chủ đang đứng trước cửa hàng, tay trái nắm tay con gái, tay phải khoá lưới sắt, trên vai đeo cặp của con gái —— chiếc cặp hơi cũ nhưng được giặt rất sạch sẽ.

Quý Hành gọi một tiếng: "Giản Vân?"

Giản Vân quay sang, cười đáp lại anh: "Chào mọi người, tan làm ạ?"

Cô cúi người nói với Giản Vân: "Chân Chân, đừng mắc cỡ, chào mọi người đi con."

Chân Chân khoảng bảy tám tuổi, đầu cột hai bím tóc, hai má như cái bánh bao nhỏ. Cô bé không có mũi cao như bố mẹ, mũi hơi thấp, gương mặt cũng tròn tròn, nhưng nhờ vậy nên trông cô bé rất đáng yêu.

Giản Chân được mẹ nắm tay, đưa mắt nhìn sang một bên. Cô bé thấy Từ Bạch đầu tiên, nghĩ cách gọi một lát, rồi cố gắng mở miệng: "Chào chị, chị."

Tiếp theo đến Tạ Bình Xuyên: "Chào anh, anh lớn."

Cuối cùng đến lượt Quý Hành.

Cô bé suy nghĩ một lát, sau đó đổi sang gọi: "Chú, chú....."

Một mũi tên đâm vào tim Quý Hành.

Anh sờ tóc mình: "Sao đến mình thì thành chú vậy trời."

Quý Hành kề sát Tạ Bình Xuyên: "Tao chỉ lớn hơn "anh trai" này có ba tháng." Anh xoay nửa mặt sang, bắt chước giọng của Từ Bạch, nhẹ nhàng gọi: "Đúng không, anh ơi?"

Trái tim Từ Bạch run lên.

Tạ Bình Xuyên lạnh nhạt đáp: "Cho nên mày lớn hơn tao, đừng gọi tao là anh."

Quý Hành bật cười, nhìn sang Giản Chân.

Thật ra anh rất thích con nít, chỉ là đây là lần đầu anh thấy Giản Chân. Vẫn luôn nghe nói Giản Vân có con gái, nhưng chưa từng tận mắt nhìn thấy.

Anh không kìm được mà nghĩ, người bố nào lại nỡ lòng bỏ mặc một đứa trẻ thế này.

Quý Hành và Tạ Bình Xuyên đều nghĩ rằng Giản Chân vì gặp người lạ nên hơi căng thẳng, nói chuyện lắp bắp. Dù gì thì cô bé cũng còn rất nhỏ, chỗ răng cửa lại hở một lỗ – chắc là đang thay răng.

Họ không hề nghĩ đến chuyện Giản Chân bị nói lắp.

Thật ra Giản Vân đã đưa cô bé đi khám rất nhiều bác sĩ, nhưng quá trình chữa trị không phải chỉ một lần là xong. Cô phải duy trì sự kiên nhẫn của một người mẹ, liên tục chỉ bảo con gái, đồng thời cổ vũ và kỳ vọng vào con.

Giản Vân cười nói: "Chân Chân?"

Giản Chân nghe thấy Quý Hành nói, mới biết được mình gọi không đúng. Nhưng lớn hơn anh trai mà, phải gọi thế nào đây ta? Cô bé do dự vài giây, lại mở miệng nói: "Thưa bác, bác."

Ngoài mặt Quý Hành vẫn cười, nhưng trong lòng thì đã chịu thua rồi.

Anh cúi đầu, lấy di động ra, dùng màn hình di động làm gương ngắm mặt mình.

Quý Hành vô cùng đau khổ nghĩ, có lẽ dạo này thức khuya tăng ca, cho nên tuổi trẻ và vẻ đẹp của anh cũng trôi đi hết rồi.

Tạ Bình Xuyên thì cười một tiếng, chào hỏi Giản Chân: "Em thích ăn kẹo không?" Anh lấy một viên kẹo dâu mang theo bên người ra, đưa cho Giản Chân.

Giản Chân không dám nhận, ngẩng đầu nhìn mẹ.

Từ Bạch cũng cúi người đến gần: "Chị còn có sô cô la nè."

Giản Vân dạy cô bé: "Chân Chân, có phải nói cảm ơn không con?"

Chân Chân giơ tay ra nhận kẹo và sô cô la, cười thẹn thùng: "Cảm, cảm ơn ạ."

Tuy cô bé chỉ mới bảy tuổi, nhưng lại hiểu rõ có qua có lại mới toại lòng nhau. Cô bé nhón chân, lấy cặp trong tay mẹ, mở dây kéo cặp của mình ra, lấy ra một hộp inox nhỏ.

Giản Chân mở hộp ra, trong hộp có vài miếng bánh quy.

"Mẹ, mẹ làm ạ." Giản Chân chìa chiếc hộp ra phía trước, "Cho chị, chị."

Đây là bánh quy handamde, tất cả đều do tự tay Giản Chân làm, hơn nữa còn dùng thêm nhiều khuông làm ra nhiều hình gấu khác nhau, nhiệt độ vừa phải, hình bánh đẹp cực kỳ.

Từ Bạch thấy cô bé nhiệt tình nên lấy một cái bỏ vào miệng.

Tạ Bình Xuyên không thích đồ ngọt nên không cúi người lấy bánh. Quý Hành vốn cho rằng mình không được chia phần, nào ngờ Giản Chân vẫn đi đến cạnh anh, cầm hộp, ngẩng đầu nhìn anh.

Từ Bạch thấy vậy thì cảm thấy Giản Chân rất đáng yêu, ngoan hơn biết bao nhiêu so với Từ Hoành bên nhà mẹ kế. Không chỉ vậy, Giản Chân còn nhỏ tuổi hơn Từ Hoành.

Tạ Bình Xuyên lùi ra sau một bước, thì thầm bên tai Từ Bạch: "Em muốn con gái, hay con trai?" Anh nói rất nhỏ, rất chân thành: "Anh rất muốn có con với em."

Từ Bạch cắn bánh quy, lỗ tai mềm nhũn.

Còn bên cạnh, Quý Hành cũng lấy một cái, cắn một miếng, nói: "Chà, em làm bánh quy cũng ngon quá, hoàn toàn có thể bán chung với bánh bao đó..."

Giản Vân vuốt phần tóc trước trán, đáp lại: "Em cũng chuẩn bị làm thêm sủi cảo với mở thêm một tiệm mì... Quán kế bên đang cho thuê, em tính mở rộng mặt bằng." Cô kéo cánh tay mềm mềm nhỏ xíu của con gái, khách sáo nói: "Lúc khai trương, mời anh đến khen nhé."

Quý Hành gật đầu: "Chắc chắn chắc chắn, em yên tâm."

_______________

Editor: Một ngày rất là buồn của Quý Hành, buồn từ sáng tới tối:)))))))


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện