Mặt trời xuống núi, bóng chiều đổ dài.
Giản Vân tạm biệt Quý Hành: "Mọi người có việc mà hả, em với Chân Chân về nhà trước nhé." Cô kéo tay con gái, nói một câu: "Chân Chân, tạm biệt mọi người đi con."
Giản Chân ôm chiếc hộp inox, gằn ra từng chữ một: "Tạm, tạm, tạm biệt ạ."
Cô bé nói rất nhỏ, bị tiếng kèn xe át đi.
Quý Hành cũng không nhận ra điều gì khác thường, càng không biết cô bé bị nói lắp, nhoẻn miệng cười: "Con gái em đáng yêu quá."
Họ chia tay nhau ở ngã tư.
Giản Vân đẩy một chiếc xe đạp ra, ghế sau là ghế cho trẻ em. Cô bế con gái lên xe, cúi người nói vài câu, trong mắt đầy nét cười.
Con gái cô cũng mỉm cười.
Giản Vân nói: "Tối nay về nhà mẹ nấu cơm, kể chuyện, đọc truyện cổ tích cho con nhé. Hôm nay mẹ con mình ngủ sớm, ngày mai mặt trời lên cao, một ngày mới lại bắt đầu."
Thật ra dạo này cô rất vất vả. Vì mở rộng quán ăn nên dùng hết tiền tiết kiệm, mẹ cô không còn khỏe, con gái lại cần chăm sóc – gánh nặng trong nhà đặt hết lên vai cô.
Nhưng trước mặt con gái, Giản Vân không nhắc đến chuyện đó.
Cô đạp xe chở con gái về nhà, bóng dáng cô đơn càng lúc càng xa.
Vỉa hè được lát gạch hai màu đỏ xanh, như hai đường thẳng cắt nhau. Quý Hành cúi đầu nhìn gạch, chần chừ không có ý định đi.
Tạ Bình Xuyên vỗ vào lưng bạn: "Mày nghĩ gì đó, không đi ăn tôm hùm đất à?"
Quý Hành bỏ hai tay vào túi quần, giọng nói lại trầm thấp hiếm thấy: "Tao cảm thấy cô ấy vất vả quá, còn trẻ như vậy, một mình trông tiệm trông con, còn phải chăm lo bố mẹ lớn tuổi."
Anh cảm thán xong, rồi đi về phía trước: "Thôi, đi thôi đi thôi, dẫn hai người đi ăn tôm hùm đất ngon nhất đường này."
Quý Hành thường đi dạo quanh đây nên rất quen đường, mười phút sau, anh đã đến được quán ăn. Tiệm này rất đắt khách, ông chủ bận không ngơi tay, bên trong quán đã kín chỗ, chỉ còn hai bàn trống bên ngoài.
Quán ăn mở trong một con hẻm nhỏ, cạnh bàn là bức tường rào, phía trên có tấm bạt nhựa dùng để che mưa che gió.
Trên bàn không có bát đũa, chỉ có lọ tăm xỉa răng và một tờ thực đơn, trái phải có là ghế nhựa, vừa đủ ba cái. Quý Hành hào hứng ngồi xuống, Từ Bạch ngồi đối diện, hai tay chống cằm xem thực đơn.
Từ Bạch hỏi: "Tôm hùm đất chỗ này ngon lắm ạ?"
"Đúng đó." Quý Hành cười nói, "Quán này mở lâu rồi, lúc anh mới về nước được đồng nghiệp dẫn đến ăn, một lần là nhớ kỹ luôn."
Anh chào phục vụ, nói tiếp với Từ Bạch: "Không chỉ có tôm hùm đất, đồ nướng cũng thơm lắm, nhất là mực nướng, nhất định phải chọn nhiều vào..."
Họ thảo luận đầy khí thế, Tạ Bình Xuyên thì im lặng ngồi đó.
Từ Bạch quay sang, gọi một tiếng: "Anh ơi?"
Cô chớp chớp mắt, bốn mắt nhìn nhau.
Tạ Bình Xuyên nói: "Hai người gọi là được, anh không có ý kiến gì hết."
Trước giờ anh là người chuyên bắt bẻ đủ điều, hôm nay lại dễ dãi thế này, Quý Hành thấy không quen lắm, không thể không trêu: "Sếp Tạ, mày thuộc cung gì vậy?"
Từ Bạch trả lời dùm Tạ Bình Xuyên: "Xữ Nữ đó."
Quý Hành cười "ha ha ha": "Thôi, mày muốn ăn gì thì nói với tao, tao chọn giúp mày, hôm nay tao mời."
Tạ Bình Xuyên chưa trả lời, Quý Hành lại hỏi: "Uống bia không? Tao lấy ba chai."
"Tao không uống." Tạ Bình Xuyên từ chối, "Lát nữa phải lái xe."
Gió đêm thổi vào hẻm, mang theo mùi lửa nướng thức ăn, Từ Bạch hít sâu một hơi, gọi phục vụ đến lần nữa.
Người phục vụ là một cậu chàng trẻ tuổi, nhanh chân chạy đến bàn họ, cầm một quyển sổ ghi chép: "Xin chào, gọi thêm món gì nữa ạ?"
Từ Bạch ngẩng đầu nhìn cậu ta: "Ngoài tôm hùm đất với đồ nướng, quán có món gì thanh đạm không..."
Phục vụ cười nói: "Chị thích ăn cháo không? Quán có bán mấy món ăn sáng, có bánh bao, màn thầu, bánh bò với xíu mại."
Cậu ta nắm chặt quyển sổ, đợi Từ Bạch trả lời.
Từ Bạch suy nghĩ một chút, đáp lại: "Cho hỏi quán có cháo hạt kê không? Còn đồ ăn sáng thì mỗi món một phần.... Không ăn hết thì tôi mang về."
Cô nhấn mạnh một câu: "Không được cho ớt, một chút xíu ớt cũng không được, đồ ngọt cũng không cần mang lên, cảm ơn."
Phục vụ nhanh chóng đáp vâng, rồi quay về quán ăn.
Cậu chàng phục vụ nghĩ chị gái này thích ăn thanh đạm, không ăn ngọt không ăn cay, chỉ đi cùng hai người đàn ông kia đến ăn tôm hùm đất – nhưng cậu ta nào ngờ được, Từ Bạch là đang chăm Tạ Bình Xuyên.
Từ Bạch biết rõ khẩu vị của Tạ Bình Xuyên, lúc nấu cơm ở nhà, cô luôn chiều theo ý anh. Trong nhà không có ớt, hiếm khi dùng hành, gừng, tỏi, gia vị thường dùng là giấm trắng và rượu nấu ăn, phù hợp với thói quen của Tạ Bình Xuyên.
Khác với Tạ Bình Xuyên, Từ Bạch hiếm khi kén ăn, cho gì ăn nấy, nên cô không để ý nhiều.
Không bao lâu, đồ ăn được mang lên.
Hai dĩa tôm hùm đất đầy vung, phủ một lớp ớt dày. Từ Bạch hào hứng không thôi, cúi đầu chăm chú lột tôm, Quý Hành rót bia lạnh cho cô. Tối mùa hè, gió nhè nhẹ thổi qua.
Từ Bạch cầm ly lên uống một hớp bia lạnh, hai mắt híp cả lại, cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Tạ Bình Xuyên nhắc cô: "Tửu lượng của em tiến bộ chưa?"
Từ Bạch làm nũng với anh: "Cái này ấy, phải uống mới biết được."
Vài phút sau, phục vụ bưng ra một tô cháo hạt kê và vài món ăn sáng, đặt trước mặt Từ Bạch một cách tự nhiên.
Đến cả Quý Hành cũng hỏi: "Từ Bạch, em xử tôm hùm đất, còn bụng ăn mấy món này hả?"
Từ Bạch lau khô tay, bưng tô cháo và dĩa sang bên cạnh, để bên chỗ Tạ Bình Xuyên: "Em không muốn ăn cháo hạt kê, anh ăn giùm em nha."
Ngoài dự kiến của Quý Hành chính là Tạ Bình Xuyên vui vẻ đồng ý.
Lúc này Quý Hành mới nhớ ra, mấy món mà Tạ Bình Xuyên thích ăn thật sự chẳng có gì ngon nghẻ. Anh vốn cho rằng tất cả mọi người sẽ cúi đầu trước tôm hùm đất cay, nào ngờ Tạ Bình Xuyên vẫn hành xử khác người như thường.
Quý Hành cắn một con mực, cầm chai bia uống một hớp: "Ê, Xuyên Xuyên, mày ăn thử chút đi, tôm hùm đất ngon thật đó, tao không lừa mày đâu."
Điều Tạ Bình Xuyên quan tâm là: "Mày vừa gọi tao là gì?"
"Xuyên Xuyên." Quý Hành uống hết nửa chai bia, hào sảng hơn so với bình thường, "Từ Bạch gọi mày là anh, giọng quá ngọt, tao không thể thua, kêu mày là Xuyên Xuyên vậy."
Tạ Bình Xuyên bật cười, chế giễu: "Mới nửa chai mà mày đã say rồi." Ngưng một lúc, anh kết luận: "Tao thấy tửu lượng của Tiểu Bạch còn cao hơn mày."
Quý Hành nghe bạn mình nói vậy, đang tính cãi lại thì Tạ Bình Xuyên lại chen vào: "Ăn xong tao chở mày về."
Quý Hành không ăn thua nữa, tiếp tục uống bia, ăn đồ nướng.
Khung cảnh hài hoà như vậy kéo dài khoảng một tiếng. Lúc này trời đã sập tối, đèn đường đã được bật lên, vẫn nghe thấy tiếng ve kêu trong bụi cỏ.
Trời sao dần hiện ra, vầng trăng treo trên cao, trong hẻm vẫn đầy ắp tiếng người cười nói náo nhiệt.
Một mình Từ Bạch xử hết nữa dĩa tôm hùm, còn uống cạn một chai bia. Cô thật sự ăn không nổi nữa, hơn nữa còn ngà ngà say.
Tình trạng của Quý Hành cũng y hệt cô. Anh bắt đầu