Đồ ăn cho mèo bên cạnh hết sạch. Một bé mèo con nằm ở chỗ gốc cây, "meo" một tiếng nhỏ xíu.
Triệu An Nhiên xé túi mới, đổ ra một ít cho mèo con ăn riêng, những con mèo khác tới giành thức ăn đều bị cậu đẩy ra chỗ khác.
Cành lá chắn ngang mặt cậu, cậu cúi đầu, vuốt ve chú mèo con ốm yếu: "Tội nghiệp quá."
Triệu An Nhiên nói: "Anh xem, có một vài động vật nhỏ, không được bảo vệ thì không sống nổi."
Giọng cậu trầm thấp, động tác nhẹ nhàng, vỗ về mèo con yếu ớt, giống như một người qua đường rất tốt bụng.
Buổi tối khá mát mẻ, gần đó chỉ có ánh đèn mờ nhạt, cái nóng của ban ngày không còn nữa. Nguỵ Văn Trạch yên lặng như một hồ nước, thờ ơ cúi đầu hút thuốc.
Nguỵ Văn Trạch liếc nhìn cậu, đưa một điếu thuốc: "Triệu An Nhiên, hút thuốc không?"
Triệu An Nhiên không nhận: "Khứu giác của mèo nhạy cảm hơn người mà nhỉ? Tôi sợ tụi nó bị sặc, làm phiền anh đứng ra xa một chút."
Nghe thấy vậy, Ngụy Văn Trạch ngược lại còn ngồi xuống cạnh cậu.
Anh ta mặc đồ vest, mang đôi giày da màu đen sáng bóng, kẹp một điếu thuốc trong tay, cười nói: "Thắng làm vua thua làm giặc, ai thích ứng được thì sống sót. Không quen ngửi mùi thuốc, không giành được thức ăn, chứng minh được điều gì nhỉ? Công tử Triệu?"
Nguỵ Văn Trạch ngậm thuốc lá, hút một hơi, dáng vẻ như tên côn đồ, không lịch thiệp như bình thường — Anh ta là cái chong chóng xoay, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ thì nói tiếng quỷ, ngay cả Triệu An Nhiên cũng không biết tính cách thật của Nguỵ Văn Trạch ra sao.
Cậu nghe Nguỵ Văn Trạch kết luận: "Chứng minh con mèo trong tay cậu, có số mệnh ngắn ngủi."
Tối nay trăng tròn, như một vòng bạc treo cao, có lẽ là "ngàn dặm cùng dưới trăng thâu [1]." Triệu An Nhiên ngẩng đầu nhìn trời, không để bụng: "Anh quá võ đoán, tôi chỉ muốn chứng minh là anh sai rồi."
[1] Câu thơ trích trong bài "Thuỷ điệu ca đầu" của Tô Đông Pha, có nghĩa là dù có xa nhau nghìn trùng nhưng vẫn có thể cùng chiêm ngưỡng vẻ đẹp của trăng.
Cậu bế con mèo con lên, lấy một tờ báo trong túi ra, bọc mèo con lại, ôm vào lòng mình.
Nói chung thì cậu vẫn ghét mèo hoang dơ, sau đó nói một câu cụt ngủn: "Thôi, mai gặp lại nhé quản lý Nguỵ, tôi phải đưa nó về nhà nuôi đây."
Cậu đứng lên, tay trái cầm túi, tay phải ôm mèo, thân người cao ráo tạo một cái bóng dài phản chiếu trên cột đèn bên cạnh.
Nguỵ Văn Trạch ngồi tại chỗ, bật ra giọng cười khinh: "Bảo sao cậu có thể trà trộn vào Hằng Hạ. Nếu là ngày đầu tiên biết cậu, tôi sẽ tin vào sự tốt bụng và đơn giản của cậu."
"Quá khen rồi, anh đánh giá cao tôi à? Nhưng tôi chỉ biết giả vờ ngu ngốc thôi." Triệu An Nhiên đáp lễ, "Tôi càng nể người bát diện linh lung [2] là anh hơn."
[2] Bát diện linh lung (八面玲珑) dùng để hình dung người đối nhân xử thế linh hoạt và khéo léo, biết nhìn mặt đoán ý.
Cậu và Nguỵ Văn Trạch ngồi cùng thuyền, không giả vờ với nhau, nhưng cũng không thật lòng —— trên đời này không có mối quan hệ nào vững chắc hơn mối quan hệ của những người có cùng lợi ích.
Tình cảm là giả dối, đạo đức là giả nhân giả nghĩa. Vợ chồng có thể đồng sàng dị mộng, bạn bè có thể trở mặt thành thù, nhưng lợi ích sẽ không phản bội ta, nó đến theo cơn gió, như hình với bóng.
Đây là quan điểm sống của Triệu An Nhiên.
Nguỵ Văn Trạch cũng nghĩ vậy.
Ở một mức độ nào đó, hai người cũng xem như hợp tác vui vẻ.
Nguỵ Văn Trạch nhìn theo Triệu An Nhiên, thấy cậu ta càng lúc càng đi xa, hoà vào đám người trong đêm, cũng chỉ là một người bình thường.
Màn hình di động sáng lên, hiện ra thông báo. Nguỵ Văn Trạch lại cúi đầu, mở khoá điện thoại, đập vào mắt là tin nhắn là của Giản Vân: "Anh gửi tiền cho tôi?"
Gửi năm vạn.
Nguỵ Văn Trạch trả lời: "Không có ý gì khác, em sắp mở quán mới, muốn em dễ thở một chút."
Giản Vân không nhắn lại.
Nguỵ Văn Trạch lại gửi thêm một tin: "Cũng là tiền nuôi nấng Chân Chân, em không cần trả lại tôi."
Anh ta hỏi tiếp: "Chân Chân ngủ chưa?"
Giản Vân nói ngắn gọn: "Đi ngủ rồi."
Đi ngủ rồi, ba chữ, anh ta nhìn rất lâu.
Trong đêm, Ngụy Văn Trạch ngồi bên đường, ngón cái vuốt bàn phím, nhớ đến lúc mới đến Bắc Kinh, bản thân chỉ là một thằng nhóc vô dụng.
Như trong quyển tiểu thuyết "Thiên tài" của tác giả người Mỹ Theodore Dresser mà anh ta đọc lúc học cấp ba, nam chính là dân quê lần đầu lên thành phố, ủ rũ và nản chí, khát vọng giàu có và có địa vị chi phối suy nghĩ anh ta, khiến anh ta trở nên bốc đồng, đi nhầm đường, thế nên lang bạt cả đời.
Nguỵ Văn Trạch của mười tám tuổi sẽ cười nhạo nhân vật này, nhưng khi anh ta hai mươi tám tuổi, trong lòng không hiểu sao lại thấy đồng cảm.
Không phải bước đi nào cũng có được lựa chọn.
Cũng không phải ai cũng có thể tránh được những tranh chấp.
Cho nên Nietzsche [3] mới nói: "Khi ta nhìn chằm chằm vào vực thẳm, vực thẳm cũng đang nhìn chằm chằm vào ta."
[3] Friedrich Nietzsche là nhà triết học, nhà ngữ văn, nhà phê bình văn hóa người Đức, có ảnh hưởng sâu sắc tới nền triết học phương Tây.
Nguỵ Văn Trạch dập tắt đầu thuốc, đứng dậy, ném thuốc lá vào thùng rác.
Mèo hoang ở ven đường đi theo sau Nguỵ Văn Trạch, kêu to "meo meo", còn dụi đầu vào vào quần tây của anh ta.
"Tao không nuôi tụi mày đâu." Không biết anh ta đang nói chuyện với mèo, hay đang nói với chính mình, "Chỉ có vài người may mắn thôi."
Anh ta đi khỏi góc tường này, lại bước vào đại lộ rộng thênh thang, đứng bên ngoài công ty Hằng Hạ, chờ đợi chán chê. Vì để khử mùi khói thuốc, anh ta còn nhai kẹo cao su.
Bây giờ đang là 8 giờ tối, xung quanh ồn ào. Một chiếc Bentley dừng lại bên đường, trong xe có một người tài xế, đang đợi cùng một người với Nguỵ Văn Trạch.
Người được đợi là Tống Giai Kỳ.
Tống Giai Kỳ mới nhậm chức, cực kỳ nỗ lực, thậm chí còn chủ động tăng ca, làm tới 8 giờ tối.
Cô chờ thang máy chốc lát, còn mong có thể gặp được Tạ Bình Xuyên, thế nên tuy cửa thang máy đã mở ra ba lần, cô vẫn không bước vào – vì trong đó không có Tạ Bình Xuyên.
Tiếc là Tống Giai Kỳ không biết, Tạ Bình Xuyên đã về nhà từ sớm.
Cô gặp được nhiều nhân viên của tổ Kỹ thuật, chỉ duy nhất không có tổng giám đốc Kỹ thuật.
Một lát sau, rốt cuộc Tống Giai Kỳ cũng chịu thua hiện thực, bước đại vào một thang máy, đi xuống tầng trệt công ty.
Lúc vừa ra cửa công ty, Tống Giai Kỳ và Nguỵ Văn Trạch lại trùng hợp gặp nhau.
Nguỵ Văn Trạch cầm một chiếc túi công sở, đi ngang qua cửa chính Hằng Hạ, tay cầm chìa khoá xe. Tống Giai Kỳ gọi anh ta: "Anh Nguỵ, trùng hợp quá."
Cô mang giày cao gót cao bảy tấc, xách chiếc túi xách bạch kim, trên cổ tay là đồng hồ Cartier..... Nói thế nào nhỉ, cô hoàn toàn trái ngược Giản Vân.
Một đại tiểu thư lớn lên trong hoàn cảnh sung túc, được bố mẹ bảo bọc, gần như chưa từng chịu khổ.
Anh Nguỵ cười trông vô cùng nhã nhặn: "Ồ, Giai Kỳ?"
Anh ta vô tình gọi cô như thế, nhưng sau đó nhanh chóng sửa lại: "Tống Giai Kỳ."
Tống Giai Kỳ chưa kịp hỏi, Nguỵ Văn Trạch đã chủ động giải thích: "Tôi bàn việc với một công ty khác, bàn tới tận hơn bảy giờ, vừa mới ra khỏi đó, chuẩn bị về nhà."
Gương mặt anh ta đầy vẻ chân thành: "Đúng lúc đi ngang qua tập đoàn Hằng Hạ."
Tống Giai Kỳ nhìn thoáng qua, thấy túi thức ăn cho mèo trong tay anh ta.
Túi thức ăn cho mèo đó không phải Nguỵ Văn Trạch mua, mà là của Triệu An Nhiên để quên dưới đất. Cậu ta chỉ lo ôm mèo hoang, không cầm theo túi thức ăn.
Cho nên lúc này, túi thức ăn cho mèo này, trở thành đạo cụ của Nguỵ Văn Trạch.
Anh ta nói rất thản nhiên: "Gần đây có mấy con mèo hoang, tôi rảnh rỗi đi ngang đây là cho tụi nó ăn."
Tống Giai Kỳ nhướng mày nói: "Anh cũng tốt bụng quá."
"Biết làm sao được, có mấy con gầy nhom, nhìn rất đáng thương." Nguỵ Văn Trạch cuộn túi thức ăn cho mèo lại, bỏ vào cặp công sở. "Đúng lúc tôi rảnh rỗi, chuyện trong khả năng, sao lại không làm chứ?"
Tống Giai Kỳ giống như rất tán thành, cười một tiếng: "Tiệc từ thiện lần trước, anh cũng đến diễn thuyết mà đúng không? Tôi vẫn nhớ anh."
Nguỵ Văn Trạch mỉm cười, xoay sang chỗ khác.
Không biết do nguyên nhân gì, anh ta không nhìn thẳng Tống Giai Kỳ.
Nhưng giọng nói của anh ta cực kỳ bùi tai: "Đúng vậy, mà cũng không tính là diễn thuyết, chỉ là nói lời trong lòng tôi thôi. Chúng ta đều là một phần tử của xã hội, lấy được bao nhiêu của xã hội, thì có nghĩa vụ đền đáp bấy nhiêu."
Vì nhét thêm