Sau khi biết chuyện tình cảm của Tạ Bình Xuyên, Tống Giai Kỳ vẫn tiếp tục làm việc ở tổ Dịch thuật của Hằng Hạ.
Cô không có ý định đi.
Có lẽ là vì đã hiểu được nội dung công việc, cô cảm thấy rất hài lòng với công sức bỏ ra và kết quả nhận được hiện tại.
Sản phẩm của họ rất được khách hàng yêu thích, thị phần của công ty cũng tăng lên. Chưa đầy hai tháng, phiên bản cải thiện đã đứng trong top 3 các ứng dụng cùng loại.
Lúc này, Bắc Kinh đã vào thu. Trong làn sương mù dày đặc, cây cối thấm đượm hơi thu, những chậu cây bên cửa sổ đã khô héo.
Quản lý Phó đã mua một chậu hoa mới, thay thế một chậu cây đã héo. Cùng thời điểm đó, cô ấy cũng nộp đơn xin nghỉ, phải ở nhà nghỉ ngơi từ ngày hôm sau – cô đã mang thai hơn sáu tháng, bụng đã lộ rõ, đã đến lúc phải dưỡng thai.
Người tiếp nhận vị trí của quản lý Phó là một nhân viên kỳ cựu nhất trong nhóm, tên đầy đủ là Diệp Cảnh Bác, bây giờ là "quản lý Diệp".
Diệp Cảnh Bác năm nay 35 tuổi, kinh nghiệm dịch thuật phong phú, có thể nói là tuổi trẻ tài cao.
Trước khi đảm nhận vị trí này, anh ta là phó quản lý, con người thoải mái và hòa nhã, cho nên được đồng nghiệp kính nể và yêu quý.
Nhưng sau khi nhậm chức, Diệp Cảnh Bác đã thay đổi cách quản lý, còn nộp đơn đề nghị bộ phận nhân sự thông báo tuyển dụng thực tập sinh.
Lúc họp, anh ta nói: "Tổ dịch thuật của chúng còn một vị trí trống, đúng lúc để cho nhân viên mới."
Diệp Cảnh Bác ngồi ở phía trước, đeo một cặp kính gọng vàng. Qua cặp kính, ánh mắt anh ta dừng lại ở Từ Bạch và Triệu An Nhiên: "Tiểu Từ đã đến được hơn ba tháng, đánh giá công việc gần đây đều là Extraordinary [1], vượt qua không ít nhân viên kỳ cựu, vô cùng xuất sắc."
[1] vượt trội.
Sau đó thì nhận xét về Triệu An Nhiên: "Tiểu Triệu vào cùng lúc với Tiểu Từ, cũng giữ được thành tích outstanding [2]. Trước khi quản lý Phó đi còn nói với tôi rằng Triệu An Nhiên nghiêm túc làm việc, hỗ trợ công việc được bàn giao, bớt được nhiều rắc rối."
[2] xuất sắc
Triệu An Nhiên mỉm cười, khiêm tốn đáp lại: "Cảm ơn sếp đã khen ngợi."
Ấn tượng mà Triệu An Nhiên để lại cho người khác vẫn luôn là người là nghĩ gì nói đó, không có bất kỳ tâm địa nào. Hôm quản lý Phó từ chức, Triệu An Nhiên là người nhiệt tình nhất —— trước mặt mọi người, cậu nói cậu không nỡ để quản lý Phó đi, chân thành cảm ơn sự bồi dưỡng của cô ấy, và mong cô ấy sớm ngày quay lại.
Lúc đó Diệp Cảnh Bác cũng có mặt.
Ai trong tổ cũng biết, ngày mà quản lý Phó trở về, Diệp Cảnh Bác sẽ phải quay về chức vụ phó quản lý, nhưng người dám nói ra thành lời, cũng chỉ có mỗi Triệu An Nhiên.
Từ Bạch cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng cô không nói ra được rốt cuộc là không đúng ở đâu.
Tay phải cô cầm bút, tay trái đè lên giấy, thong thả viết vài dòng trên đó, lại nghe thấy Diệp Cảnh Bác nói: "Thực tập sinh đến thì để cho Từ Bạch hướng dẫn nhé, bên nhóm tiếng Anh đã bão hoà rồi, bên tiếng Pháp thì vẫn còn thiếu một người."
Từ Bạch nghe thấy thế thì sửng sốt, ngẩng đầu nhìn quản lý.
Diệp Cảnh Bác nói: "Tôi tin vào năng lực của Từ Bạch một trăm phần trăm. Chúng ta hoàn thành thêm nhiều dự án đa ngôn ngữ, cố gắng hết sức phối hợp với tổ Kỹ thuật. Tôi tin chắc rằng trong tương lai gần, chúng ta không chỉ chiếm lĩnh thị trường trong nước, mà còn có thể mở rộng ra khu vực châu Á Thái Bình Dương."
Nói xong, anh ta ra dấu, mọi người tan họp.
Từ Bạch ở lại, chờ khi phòng họp không còn đồng nghiệp nào, cô mới mở miệng nói: "Quản lý Diệp, tôi chưa từng hướng dẫn thực tập sinh."
Cuối thu, trời giá rét, ánh nắng mờ nhạt, sương trắng phủ đầy hàng cây bên đường, trên cửa sổ cũng đọng một lớp sương dày. Quản lý Diệp đứng cạnh cửa sổ, giơ tay gõ lên mặt kính: "Tôi cũng là lần đầu đảm nhận chức vụ này, mọi chuyện đều có lần đầu tiên."
Anh ta đẩy gọng kính, cười nói: "Cô không cần thấy áp lực về mặt tinh thần, cứ dựa theo công việc hằng ngày của mình là được."
Từ Bạch nhìn anh ta, cân nhắc từ ngữ: "Tôi thiếu kiên nhẫn, cũng không giỏi khuyên bảo...."
Đây không phải là lời thật lòng của cô.
Cô cảm thấy bản thân không đủ kinh nghiệm, không thể hướng dẫn thực tập sinh tốt được, nhỡ làm liên luỵ tổ dịch thuật thì sẽ vô cùng mất mặt.
Nhưng quản lý Diệp lại kiên nhẫn khích lệ: "Tôi sẽ chọn lọc thực tập sinh xuất sắc, giảm bớt áp lực của cô. Chủ yếu là vì hiện tại thiếu người, chúng ta không thể không tuyển thêm."
Anh ta nhìn Từ Bạch, tận tình khuyên bảo: "Quuản lý Phó mới vừa đi, bên ban quản lý vẫn còn đang điều chỉnh. Trong đánh giá hạng mục tiếng Pháp, chỉ có cô được điểm tối đa, giao thực tập sinh cho cô, mọi người trong tổ cũng yên tâm."
Diệp Cảnh Bác đã nói đến thế này, Từ Bạch cũng không biết phải nói lại thế nào.
Cô đành phải đồng ý.
"Tôi sẽ chuẩn bị kỹ càng." Sau khi nhận việc, Từ Bạch lại như vô tình nhắc đến công việc của mình: "Trước lần cập nhật tiếp theo của phần mềm, tôi vẫn còn mười lăm mô-đun."
Diệp Cảnh Bác hiểu ý cô.
Anh ta mở tay ra, cười thân thiện: "Thực tập sinh chỉ là thực tập sinh thôi, công việc của cô chắc chắn phải được đặt lên hàng đầu rồi."
Trùng hợp là lúc này không có người khác trong phòng họp.
Trong tay Diệp Cảnh Bác là một xấp tài liệu, toàn bộ là báo cáo feedback mới nhất. Anh ta đóng dấu của tổ dịch thuật lên đó.
Diệp Cảnh Bác vốn định bảo thư ký đưa đến tổ Kỹ thuật, thế nhưng hôm nay thư ký xin nghỉ bệnh, vậy là anh ta đưa cho Từ Bạch: "Lát nữa tôi phải đến tổ dự án, bên tổ Kỹ thuật bảo tôi feedback, cô đưa báo cáo cho bên đó giúp tôi được không?"
Hai tay Từ Bạch nhận tài liệu.
Cô nhìn tiêu đề, lật vài trang giấy.
Từ đầu đến cuối toàn là số, cô chẳng hiểu gì.
"Đây là tài liệu được mã hoá, nội dung cũng không quan trọng." Diệp Cảnh Bác giải thích, "Nhưng mà bên tổ Kỹ thuật muốn lưu trữ [3] với sao lưu[4]."
[3] Bản lưu trữ là bản sao dữ liệu được tạo ra phục vụ mục đích tham khảo, bản gốc thường bị xóa sau khi lưu trữ mặc dù không bắt buộc.
[4] Sao lưu là bản sao của dữ liệu, được tạo ra với mục đích khôi phục lại dữ liệu đó trong trường hợp chúng bị hư hại hoặc mất mát. Dữ liệu gốc sẽ không bị xóa đi sau khi quá trình sao lưu được thực hiện.
Từ Bạch đáp vâng.
Cô ôm báo cáo đi ra ngoài.
Tổ Kỹ thuật ở tầng 9, cách tổ Dịch thuật chỉ bốn tầng lầu. Nhưng mà Từ Bạch rất lười, cô vẫn chọn đi thang máy.
Lúc cửa thang máy mở ra, cô gặp được một người quen.
Chính là thư ký của Tạ Bình Xuyên.
Thư ký Chu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Từ Bạch thì lập tức mỉm cười: "Biên dịch Từ?"
Biên dịch Từ chào hỏi anh ta: "Chào thư ký Chu."
Thư ký Chu đưa tay đến nút tầng lầu: "Cô muốn lên tầng mấy?"
Từ Bạch nghiêng đầu nhìn, đèn tầng chín đúng lúc sáng lên, cho nên cô trả lời: "Tôi muốn lên tầng 9, đã ấn rồi, cảm ơn."
Trong công ty, cực kỳ ít người biết được