Giấy bị rách thành nhiều mảnh, rơi lả tả trên đất.
Hà Hưng Hoài nói: "Thẹn quá thành giận?"
Cậu ta chẳng cảm thấy mình lỡ miệng. Vào giờ nghỉ trưa, nghe Triệu An Nhiên nói về Từ Bạch, vài đồng nghiệp xung quanh cũng nói họ nhìn thấy Từ Bạch và tổng giám đốc Tạ đi sát nhau —— người nói vô tình, người nghe hữu ý.
Cậu ta sẽ không nói xấu sau lưng người khác, nếu có ý kiến, tất nhiên là trực tiếp bày tỏ. Sự thật mất lòng, cậu ta nghĩ vậy.
Từ Bạch chống tay lên bàn, nói: "Trong những người tôi biết, người sẽ ăn nói bậy bạ mặt người khác, chỉ có một thằng nhóc chín tuổi."
Cô cao giọng: "Cậu không làm theo yêu cầu công việc, dùng lời lẽ thô tục phạm nhân cách của tôi, ngoài báo cho giám sát thì không còn cách giải quyết nào khác."
Từ Bạch vừa nói xong, một số đồng nghiệp đã vây quanh lại.
Có tiếp xúc thì có tranh chấp, Hà Hưng Hoài không sợ gây chuyện. Cậu ta đứng lên từ chỗ ngồi, trả lời: "Được, đi thôi, đi tìm giám sát."
Từ Bạch quay đầu chuẩn bị đi đến phòng làm việc của giám sát ngay lập tức.
Có người kịp giữ cô lại.
Từ Bạch tránh ra: "Hôm nay không giải quyết xong chuyện này, ngày mai tôi từ chức."
Người kéo cô lại là Triệu An Nhiên, cậu chặn đường Từ Bạch, khuyên giải: "Xảy ra chuyện gì vậy? Đừng xúc động."
Triệu An Nhiên giơ tay lên, chỉ về phía cửa lớn: "Quản lý Diệp đang họp, hai người có gì thì chờ anh ấy quay về rồi nói sau, trực tiếp đi gặp giám sát thì nóng vội quá."
Hà Hưng Hoài cũng nói: "Chờ quản lý Diệp quay lại? Được thôi, tôi vốn đang muốn tìm anh ấy đây."
Từ Bạch đứng yên vài giây, rồi vòng qua Triệu An Nhiên, đi về hướng cửa văn phòng. Cô bỏ qua bước gửi email, trong lòng chỉ thấy tức giận khủng khiếp. Cô không muốn biết người khác sẽ làm gì khi gặp chuyện thế này, nhưng khi bản thân gặp phải, cô cần có lời giải thích.
Nhưng một đồng nghiệp nữ khác nói: "Tiểu Từ, tôi biết cô uất ức, nhưng công việc mà, sao có thể mọi việc suôn sẻ được?" Cô ấy muốn khuyên Từ Bạch bình tĩnh, chỉ là không khuyên đúng lúc.
Thật ra Từ Bạch hiểu lời cô ấy nói.
Ở các công ty lớn trong nước như Tencent,, trong cuộc họp thường niên, vài nhân viên nữ bị bắt phải gối trước mặt đàn ông, dùng miệng chậm rãi mở nắp chai nước kẹp ở giữa hai chân của đối phương.
(Editor: Mình lên mạng tìm thì chuyện này có thật, đăng vào năm 2017 (mà chắc chắn những năm trước đã có rồi), xem ảnh thấy rất tởm, cực kỳ xúc phạm phụ nữ)
Người thật việc thật đến mức đó, nhưng lại chẳng phải là chuyện gì quá đỗi bất ngờ. Tại sao lại có cấp trên như thế? Tại sao lại có đồng nghiệp kiểu đó? Tại sao chuyện như vậy lại xảy ra ở một công ty IT lớn? Thế giới không vận hành theo chủ nghĩa lý tưởng của ta, nó còn kỳ dị hơn cả sự kỳ dị.
Ra khỏi tháp ngà [1], không chỉ phải giúp đỡ nhau, mà còn phải tâng bốc chúc tụng nhau.
[1] Tháp ngà: từ gốc là 象牙塔, ý chỉ một nơi tách biệt khỏi sự thật và những thực tế của thế giới, không quan tâm gì đến thế giới bên ngoài.
Hà Hưng Hoài cùng lắm chỉ là dùng ngôn ngữ để "slut-shaming [2]", chưa đến nỗi như quỳ gối mở nắp chai giữa háng. Người khác nhịn được, tại sao Từ Bạch lại không nhịn được?
[2] từ gốc là "荡妇羞辱", là dịch từ chữ "slut-shaming", chỉ việc sỉ nhục hoặc dè bỉu công khai hoặc hàm ý khi ai đó (nhất là phụ nữ) có những biểu hiện "không ngoan" theo tiêu chuẩn xã hội, ví dụ như ăn mặc trang điểm sexy thì sẽ nghĩ bạn không đứng đắn, có ý đong đưa người khác, hay phụ nữ bị đánh giá khi quan hệ tình dục trước hôn nhân,...
Nhưng cô không hề muốn nhịn.
Mất việc vẫn đổi được, nhưng tôn nghiêm bị giẫm nát thì rất khó để đứng lên lại.
Từ Bạch bình tĩnh một lát, không đi khỏi văn phòng, ngược lại quay về chỗ ngồi. Mọi người cho rằng không sao nữa, lại an ủi cô vài câu. Hà Hưng Hoài thì cười dè bỉu, chỉ cảm thấy bản thân có lý, cũng chẳng xem cô ra gì.
Từ Bạch lại đang viết email.
Cô dùng CC [3] gửi email cho quản lý Diệp, HR, giám sát, trình bày chuyện vừa xảy ra, hơn nữa còn thêm một câu: "Hà Hưng Hoài vào tổ chưa được một tuần, biểu hiện không giống một người mới. Tôi không làm Mentor [4] của cậu ta được, xin từ chức."
[3] CC (Carbon copy) là tạo ra các bản sao, khi sử dụng CC thì tất cả những người nhận thư sẽ nhìn thấy danh sách email của những người cũng nhận được thư đó.
[4] Cố vấn.
Sau khi gửi email, Từ Bạch rửa sạch một quả táo, yên tĩnh ngồi ở chỗ của mình ăn táo, má hơi phồng lên, giống một con hamster đang gặm thức ăn.
Từ Bạch ăn được nửa quả, Tống Giai Kỳ ngẩng đầu, hỏi: "Hồi nãy có chuyện gì vậy? Thấy cô tức điên luôn."
Hôm nay Tống Giai Kỳ búi tóc cao, dọc bên tai có một chiếc kẹp tóc rất xinh, hai bên đeo hoa tai hạt châu. Lúc nhìn Từ Bạch, Tống Giai Kỳ chống một tay bên má, kẹp tóc lấp lánh dưới ánh đèn.
Nhưng Từ Bạch lại không nhìn kỹ, cô cúi đầu nói: "Hà Hưng Hoài nói rất khó nghe, tôi không muốn thuật lại cho cô."
Tống Giai Kỳ là người ngay thẳng, nghe Từ Bạch nói vậy, càng muốn hỏi cho ra nhẽ.
Cô ấy nói: "Khó nghe cỡ nào? Là người có giáo dục cả mà."
Từ Bạch cắn một miếng táo, vừa nhai vừa nghe Tống Giai Kỳ nói: "Tháng trước nhà tôi mới đuổi người giúp việc, tuy đã điều tra kỹ về gia đình cô ta, nhưng cô ta tới chẳng bao lâu mà toàn nói lời thô tục, mẹ tôi đuổi cô ta luôn."
Tống Giai Kỳ kết luận: "Nếu cô ta có ăn học, ít nhất cũng biết chừng mực."
Từ Bạch lắc đầu, nói: "Cô có nghe về bạo lực Quốc hội chưa? Lúc họp Quốc hội, các lãnh đạo nhào vô đánh nhau."
Tống Giai Kỳ nhoẻn miệng cười.
"Chúng ta được giáo dục, cũng như kỹ thuật viên thôi, giỏi lý thuyết cũng không thể học nên người. Sau khi trưởng thành, trừ bản thân tự trải nghiệm, giá trị quan không dễ dàng thay đổi....." Từ Bạch mở hộp thư của mình, nhìn thấy email trả lời của giám sát.
Tất nhiên không chỉ có giám sát.
Trợ lý nhân sự chuyển tiếp email đó cho Tạ Bình Xuyên.
Trong email, Từ Bạch đề cập chuyện sau khi Hà Hưng Hoài nghe thấy lời đồn đại trong văn phòng, đã dùng lời lẽ thô thục để xúc phạm đồng nghiệp, ví dụ như "giạng hai chân", "kiểu gái như cô", hơn nữa còn làm liên lụy đến tổng giám đốc Kỹ thuật.
Cô không thể không nhắc đến Tạ Bình Xuyên — Hà Hưng Hoài vốn có ý định gặp mặt nói trực tiếp, thay vì đợi cậu ta thêm mắm thêm muối, không bằng bản thân chủ động nói trước.
Nhưng Từ Bạch không ngờ rằng tay của Tạ Bình Xuyên lại dài thế này, mọi chuyện có