Từ Bạch suy ngẫm lời của Từ Bạch, đáp lại vô cùng chân thành: "Nói thì nói vậy, nhưng em biết đúng mực."
Cô cư xử thấu tình đạt lý, không để Tạ Bình Xuyên nhọc lòng.
Tạ Bình Xuyên rời khỏi ghế xoay, đi đến ghế sô pha dài, thong dong bình tĩnh ngồi xuống chỗ sát bên Từ Bạch.
Sô pha dài chừng hai mét rưỡi, đệm ngồi bằng da màu đen, khung ghế có chạm trỗ hoa văn rỗng, rất giống với ghế ở nhà Tạ Bình Xuyên. Hơn nữa có Tạ Bình Xuyên kế bên, Từ Bạch thả lỏng hơn, như thể đã trở về nhà, tựa đầu vào vai anh.
Ở công ty, Từ Bạch vì công quên tư, nhưng khi ở nhà, cô luôn rất dính người.
Giống như bây giờ.
Tạ Bình Xuyên nghiêng mắt nhìn cô, thấy cô cố tình mím môi, đôi môi mềm mại trông rất cần được an ủi. Anh cúi đầu đến gần Từ Bạch, nhẹ nhàng hôn môi cô.
Từ Bạch ngẩn người, sau đó đến sát anh hơn: "Anh mới lén hôn em...."
"Đây không tính là lén." Tạ Bình Xuyên nói, "Là quang minh chính đại."
Nếu là cô gái khác nghe thấy lời này, có lẽ sẽ thẹn thùng một lúc lâu, nhưng phản ứng của Từ Bạch không giống người bình thường —— cô chỉ vào mặt mình, ấn lên làn da trắng nõn, giống như chọt vào bánh gạo mềm mềm: "Vậy anh hôn em lần nữa đi."
Tạ Bình Xuyên rất biết nghe lời.
Anh kéo tay Từ Bạch ra, hôn cô thêm rất nhiều lần.
Rõ ràng là đang trong phòng làm việc.
Từ Bạch biết bản thân không đúng, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.
"Anh nói chuyện với giám sát của em rồi." Tạ Bình Xuyên nói chuyện chính, "Điều kiện của Hà Hưng Hoài không đủ để vào tổ, cậu ta nên đi rồi."
Giống như là giải quyết công bằng.
Từ Bạch nói thật: "Trình độ tiếng Pháp của cậu ta cũng tốt, nhưng mà tính tình với thái độ...."
"Cậu ta ở Pháp năm năm," Tạ Bình Xuyên cũng nói thẳng, không cố kỵ, "vì thành tích quá kém, nghỉ học giữa chừng, đổi sang một trường khác."
Con người sẽ luôn dễ dàng thấu hiểu những ai có cùng trải nghiệm với mình.
Trái lại, cũng sẽ bài xích những ai đối lập.
Tạ Bình Xuyên không phải ngoại lệ. Lúc anh học đại học, năm nào cũng xuất sắc, vì vậy chẳng thể hiểu được khái niệm tệ đến nỗi phải bỏ học một chút nào.
Hơn nữa, Hà Hưng Hoài dùng hết lời lẽ thô tục lên người Từ Bạch, Tạ Bình Xuyên nhìn nhận với cái nhìn thành kiến, càng đánh giá gay gắt hơn: "Theo hồ sơ lưu giữ cua HR, hơn 50 người tham gia phỏng vấn, Hà Hưng Hoài chỉ có thể được tính là trung bình."
"Trung bình" là đã quá khen, Tạ Bình Xuyên sửa lại: "Dưới mức trung bình."
Từ Bạch nhíu mày, nghi hoặc: "Vậy vì sao cậu ta lại vào tổ được?"
"Chuyện này phải hỏi quản lý Diệp của em." Tạ Bình Xuyên nói.
Anh tựa lưng vào sô pha, liên hệ nguyên nhân và kết quả.
Bây giờ chuyện không rõ ràng, anh nghĩ đến nỗi phiền lòng. Tập đoàn đang trên đà lớn mạnh, nhưng nền tảng lại không ổn định. Là một cổ đông và đối tác khởi nghiệp, chức trách của Tạ Bình Xuyên không chỉ ở bộ phận Kỹ thuật.
Từ Bạch không đoán được suy nghĩ của anh. Cô im lặng một lúc, giống như đang cùng anh suy ngẫm.
"Tổng giám đốc Tạ...." Từ Bạch gọi.
Tạ Bình Xuyên thờ ơ, cứ như không nghe thấy.
Từ Bạch hiểu, nói: "Anh ơi?"
Tạ Bình Xuyên đáp lại: "Anh đây."
Từ Bạch nhìn anh chăm chú, ánh mắt thuần khiết như một hồ nước trong veo. Cô đặt tay lên ngực Tạ Bình Xuyên, cẩn thận hỏi: "Anh, anh không giận em đâu phải không?"
Tạ Bình Xuyên hỏi ngược lại: "Anh có khi nào giận em?"
Anh nắm tay Từ Bạch, mười ngón tay đan vào nhau. Ngón tay cô rất mềm mại, anh chẳng dám dùng sức, giọng nói cũng dịu dàng khôn xiết: "Chuyện không phải do em gây ra, em đang lo lắng gì chứ?"
Đáp án rất rõ ràng.
Yêu đương nơi công sở rất khó khăn, huống hồ còn là giữa cấp trên và cấp dưới.
Vì để tránh đồn đại, Từ Bạch cực kỳ chú ý đúng mực. Cô nghĩ rằng công ty là nơi làm việc, đồng nghiệp là một nhóm người hợp tác, mọi người đều có chuyện cá nhân, cần phải tôn trọng lẫn nhau.
Dù chuyện lớn hay nhỏ, không nên um sùm.
Thế nhưng ngoài chuyện này, điều cô càng không dám tin tưởng là mối quan hệ với Tạ Bình Xuyên liệu có thật sự bền chắc?
Từ Bạch cất lời: "Hà Hưng Hoài mới vào một tuần, theo lý mà nói, sẽ không để ý đến chuyện của chúng ta.... Nhưng em không đoán ra ai là người đồn đại."
Cô cúi đầu nhìn tấm thảm, đạp chân lên thảm: "Không phải em muốn giấu giếm trong công ty. Nếu em là tổng giám đốc, hay là giám đốc của bộ phận, hoặc là đã làm việc ở đây nhiều năm, chắc chắn em sẽ quang minh chính đại."
Từ Bạch chỉ nói đến đó.
Nhưng Tạ Bình Xuyên hiểu được ý sâu xa của cô.
Anh nói: "Dù em có công khai hay không cũng sẽ có người đồn đại."
Câu trả lời của Tạ Bình Xuyên ngoài dự đoán của Từ Bạch.
Cô đặt tay trên vai anh, tiếp tục phân tích: "Tổng giám đốc Tạ, anh không để bụng chuyện người khác nói này nói nọ hả?"
Trong ấn tượng của Từ Bạch, từ nhỏ đến lớn, Tạ Bình Xuyên là người ở trên mây, không giống với người bình thường.
Thế nhưng hôm nay, Tạ Bình Xuyên không còn hào quang, biểu hiện như một thương nhân khoan dung: "Nếu buôn chuyện tầm phào là làm sai, bọn anh đã phải sa thải ít nhất một nửa nhân viên rồi."
Anh ngồi trên ghế sô pha đen, trước mặt còn đặt một ly thuỷ tinh. Trong ly chỉ có nước trắng, phù hợp với thói quen nhiều năm của anh.
Tạ Bình Xuyên cầm ly lên, nói: "Mỗi người có suy nghĩ khác nhau, phải bịt miệng người khác thế nào? Đề phòng miệng dân còn khó hơn ngăn nước lũ, anh đồng ý với câu này."
Anh nói hết kinh nghiệm của mình cho cô: "Đối với công ty, năng lực của em mới quan trọng. Trong hoàn cảnh làm việc bình thường, nếu em không thay đổi hay duy trì được những mối quan hệ hợp lý, thì không cần phải chú ý đến đánh giá của mọi người."
Từ Bạch trịnh trọng "Vâng" một tiếng.
Cô nghe thấm hết từng chữ.
Cũng không biết vì sao, hình như là càng thích Tạ Bình Xuyên hơn thì phải. Dù sao thì anh tâm lý như thế, sao không khiến người khác thích cho được? Từ Bạch lại hỏi một câu trong đầu mình: "Anh, mấy lời Hà Hưng Hoài mắng em, cũng là phát biểu ý kiến của bản thân hả?"
"Không phải." Tạ Bình Xuyên bỏ ly xuống, lập tức chuyển thành công kích: "Cậu ta không có ý nghĩa tồn tại."
Cậu này quá ác.
Nhưng Từ Bạch cho rằng nó xứng đáng với Hà Hưng Hoài.
Ba giờ rưỡi chiều hôm đó, khi Từ Bạch ra khỏi phòng làm việc của Tạ Bình Xuyên thì như đã trút được tảng đá trong lòng. Tạ Bình Xuyên đi theo vào thang máy, đích thân đưa Từ Bạch xuống tầng năm – mặc dù thời gian của anh rất eo hẹp, chiều nay còn phải họp hội đồng quản trị.
Họ tạm biệt nhau ngoài văn phòng.
Xem như ngấm ngầm thừa nhận.
Sau khi bóng dáng Tạ Bình Xuyên biến mất, quản lý Diệp chờ đã lâu cũng xuất hiện.
"Từ Bạch, tôi đã đọc email của cô, cũng nhận được thông báo của giám sát." Vẫn như mọi khi, quản lý Diệp đeo cặp kính gọng vàng, đứng ở cửa phòng làm việc, một tay bỏ vào túi áo khoác, tay khác đẩy cửa để Từ Bạch bước vào.
Không khí trong văn phòng không giống như bình thường.
Ngoài cửa sổ, trời vẫn còn mưa, hạt mưa rơi tí tách tí tách mang theo gió lạnh, nghe thấy cả tiếng bánh xe ô