Về quan điểm của cấp trên, nhìn chung chỉ có hai phương án, một là làm theo, hai là bảo lưu ý kiến. Giám đốc kia hiểu rõ chuyện này, không lên tiếng nữa, đến tận khi cuộc họp kết thúc, anh ta vẫn ngồi ở đó.
Khi những người khác đã đi hết, trong phòng họp chỉ còn lại Tưởng Chính Hàn, người giám đốc này bỗng đứng lên, đối mặt với Tưởng Chính Hàn: "Chủ tịch Tưởng, tôi có vài lời, không biết nên nói hay không."
Cửa phòng họp đóng chặt, trong phòng yên tĩnh, rèm cửa che lại những gì bên ngoài, đèn pha lê toả ánh sáng nhẹ. Tưởng Chính Hàn ngồi bên dưới ánh đèn, mỉm cười vô cùng hiền hậu: "Giám đốc Đường, anh định nói gì mà phải giữ đến tận bây giờ?"
Giám đốc Đường nghe ra ý của anh, không khỏi ngồi thẳng người, đầu ngón tay đặt trên tài liệu, gõ đến nỗi mặt bàn kêu "lách cách".
"Chủ tịch Tưởng, anh thấy thái độ của tổng giám đốc Tạ," giám đốc Đường nuốt nước bọt, cổ họng lại thấy khô hơn, anh ta cố gắng bình tĩnh, nói chuyện cẩn thận: "Chủ tịch Tưởng, vấn đề này lớn, nếu quyết định sai làm, tôi thật sự lo rằng.... Hằng Hạ sẽ bước vào ngõ cụt."
Câu cuối cùng, anh ta nói rất chân thành, như một vị trung thần không sợ chết, đang khuyên nhủ vị vua mới lên ngôi.
Vị vua mới có vẻ lắng nghe, hỏi tiếp: "Theo giám đốc Đường, thái độ của tổng giám đốc Tạ và quyết định sai có liên qua đến nhau sao?"
Giám đốc Đường ngập ngừng nói: "Kể từ khi sự cố xảy ra, tổng giám đốc Tạ đã chấn chỉnh bộ phận kỹ thuật, nhưng mà, công ty chúng ta có hai đội kỹ thuật, cả hai đều được lấy trực tiếp từ công ty XV..... Vì công ty suy tính cẩn thận nên không cho họ tiếp xúc với mảng kinh doanh cốt lõi, vẫn chưa giải quyết sạch sẽ mà số người liên lụy đã vượt qua mười người, làm ảnh hưởng đến các phòng ban khác, khiến ai cũng hoảng loạn."
Anh ta dừng một lát, thấp giọng nói: "Tổng giám đốc Tạ quen đánh nhanh rút gọn, thế nhưng, chủ tịch Tưởng, anh cũng biết, chức trách của Tạ Bình Xuyên...."
Giám đốc Đường nhìn thẳng Tưởng Chính Hàn, nói ra bất mãn trong lòng: "Là tổng giám đốc Kỹ thuật, không phải là CEO."
Tưởng Chính Hàn nghe vậy thì giải thích: "Anh ấy cũng là người sáng lập công ty. Không có Tạ Bình Xuyên thì không có bộ phận Kỹ thuật, chắc anh cũng hiểu."
Ý là, không bàn sâu hơn nữa.
Tưởng Chính Hàn đứng dậy, vì cao tận 1m86, hơn giám đốc Đường 10cm, lúc đi ngang qua, giám đốc Đường không thể không ngẩng đầu: "Chủ tịch Tưởng, tôi có nghe nói về mối quan hệ của tổng giám đốc Tạ và Từ Bạch. Nếu đổi là người khác, e là đã bị tổng giám đốc đuổi việc rồi, nhưng khi có liên quan đến Từ Bạch....."
Giám đốc Đường biết dừng đúng lúc, cuối cùng bật cười, nói: "Tôi hiểu ý của chủ tịch Tưởng. Nhưng mà ngay lúc này, công ty đang gặp rắc rối, bộ phận quan hệ công chúng đang cố hết sức phong toả tin tức, suy cho cùng thì đều là sai lầm của tổ Kỹ thuật, nếu không phải do ứng dụng có vấn đề, chúng ta sẽ không bị động thế này."
Anh ta cúi đầu rất thành khẩn, vẻ mặt bị bóng tối che khuất.
"Cấp trên cao nhất của tổ Kỹ thuật chính là bản thân tổng giám đốc Tạ, lỗi cũng chính là ở tổng giám đốc Tạ mà ra." Giám đốc Đường không hề kiêng nể, nói, "Chủ tịch Tưởng, tôi nói nhiều như vậy, có lẽ anh sẽ nghi ngờ tôi không suy nghĩ cho công ty."
Tưởng Chính Hàn đứng ở cửa, thân hình cao dài, bóng lưng thẳng thớm, hơi giống Tạ Bình Xuyên.
Một núi không thể có hai hổ.
Giám đốc Đường nói nghiêm túc: "Tôi vào công ty không bao lâu đã được chủ tịch Tưởng đề bạt, ngoài suy xét vì công ty, tôi không có suy nghĩ nào khác."
Vợ mới cưới của Tưởng Chính Hàn chính là phó tổng giám đốc Hạ Lâm Hi. Hạ Lâm Hi tốt nghiệp đại học Thanh Hoa, mà giám đốc Đường chính là đàn anh cùng chuyên ngành của cô, cũng tốt nghiệp khoa Kỹ thuật của Thanh Hoa.
Anh ta được đề bạt, thăng chức suôn sẻ, không chỉ nhờ năng lực cá nhân, mà hơn hết là vì nội bộ công ty có kha khá bạn cùng trường.
Tưởng Chính Hàn im lặng một lát, vỗ vai giám đốc Đường: "Lúc nãy anh cũng có nói bây giờ công ty đang gặp rắc rối." Anh nhìn giám đốc Đường, nụ cười và lời nói có ẩn ý: "Trước khi giải quyết xong rắc rối, suy xét của anh...."
"Là tôi lo lắng quá, xin lỗi chủ tịch Tưởng." Giám đốc Đường đáp lại.
Anh ta vừa dứt lời, cửa phòng họp mở ra.
Cách cửa không xa, Tạ Bình Xuyên đang rót nước.
Anh cầm ly thuỷ tinh, đứng bên cạnh thư ký Chu. Nói mới thấy lạ, từ ăn, mặc, ở, đi lại, cho tới bưng trà rót nước, Tạ Bình Xuyên chưa từng nhờ vả thư ký Chu, nhiệm vụ anh giao cho thư ký Chu luôn luôn chỉ liên quan đến công việc.
Giám đốc Đường bật cười, thong thả đi.
Anh ta nhìn về phía trước, ánh mắt đối diện với Tạ Bình Xuyên. Theo phép lịch sự, giám đốc Đường gật đầu một cái.
Tạ Bình Xuyên chẳng nói chẳng rằng.
Hầu hết các hoạt động xã giao của Tạ Bình Xuyên đều mang tính chất thực dụng. Nếu chỉ là mối quan hệ lợi ích gián tiếp, thái độ của anh sẽ không nóng không lạnh.
Đành chịu thôi, vì người xu nịnh anh thật sự quá nhiều. Hầu hết những thứ mà người bình thường dựa vào việc xã giao mới có được, anh đã không cần nữa.
Về mặt này, Tưởng Chính Hàn làm tốt hơn anh nhiều, đối nhân xử thế rất ôn hoà, thậm chí còn rất thoải mái.
Nếu là bình thường, Tưởng Chính Hàn sẽ đến gần chào hỏi Tạ Bình Xuyên một tiếng. Nhưng hôm nay, Tưởng Chính Hàn về phòng làm việc của chủ tịch ngay.
Còn ở khu nghỉ ngơi, thư ký Chu nói: "Ơ, chủ tịch Tưởng đi rồi."
Thư ký Chu không nhìn nữa, chuyển sang nhìn giám đốc Đường: "Mới nãy họ nói gì nhỉ?"
"Nói gì chứ, toàn râu ria." Tạ Bình Xuyên cầm ly đi ra khỏi phòng nghỉ, "Phải làm sao để nhổ tận gốc XV mới là điều chúng ta cần quan tâm."
Thư ký Chu đan hai tay vào nhau, gật đầu trịnh trọng: "Tổng giám đốc Tạ nói đúng."
Vài ngày sau, Hằng Hạ gió êm sóng lặng. Nhưng khắp nơi trên thế giới, mã độc tống tiền [1] lại bùng phát lần nữa, huỷ hoại rất nhiều người dùng mạng. Virus lần này khác với lần trước, hung hãn hơn, tỷ lệ tội phạm tăng cao.
[1] Mã độc tống tiền (tiếng Anh là ransomware): là một loại virus mã hóa, được biết đến với tác hại chính là mã hóa dữ liệu và đòi tiền chuộc.
Hệ thống an ninh của Hằng