Nghe Từ Bạch nói vậy, Tạ Bình Xuyên vẫn không có ý định đứng dậy.
Anh nằm nghiêng bên cạnh Từ Bạch, vươn tay sửa lại mái tóc dài của cô. Từ Bạch cũng trở người, nằm đối diện với anh. Tạ Bình Xuyên cầm bàn tay cô, nắm trong tay một lúc lâu, khi nhận ra lòng bàn tay của Từ Bạch nóng lên thì rốt cuộc cũng khai thật: "Anh tăng nhiệt độ máy lạnh lên 29 độ."
Từ Bạch hỏi anh: "Anh, anh không sợ nóng hả?"
Cô dùng bàn tay còn lại chống bên má mình, như đang suy nghĩ gì đó: "Hay là cố ý, muốn em cởi đồ."
Nếu Từ Bạch ngốc đi một chút xíu, Tạ Bình Xuyên sẽ bị không cứng họng thế này. Anh vuốt đỉnh đầu Từ Bạch, nghĩ ngợi chốc lát rồi nói: "Em hiểu lầm rồi, anh sợ em bị cảm."
Anh kéo ngăn kéo của ghế sô pha, tìm thấy điều khiển máy lạnh, ấn nút tắt nguồn điện: "Nếu em không thích thì tắt đi vậy."
Từ Bạch không nói lời nào, chỉ nhìn anh. Chỉ một lúc sau, cô che trán anh lại, chầm chậm hỏi: "Anh bị cảm nên mới sợ lạnh đúng không?"
Sau khi tắt máy lạnh, trong phòng có lò sưởi nên vẫn ngột ngạt như cũ, chỉ có phần đệm sô pha sờ vào vẫn thấy lạnh. Tạ Bình Xuyên ôm gối, dựa vào ghế sô pha, bắt đầu diễn sâu: "Dạo này trời lúc nóng lúc lạnh, em nhớ phải chú ý giữ ấm."
Nói xong, anh ho khan một tiếng.
(Editor: Ai trao giải Oscar cho ổng đi =)))))))))))
Từ Bạch gọi: "Anh ơi?"
"Anh không sao." Tạ Bình Xuyên nói, "Sắp hai giờ rồi, chiều nay có họp, tối nay anh chở em về."
Vừa nói xong, Tạ Bình Xuyên đứng lên ngay. Anh cài nút cổ áo, rồi cầm cà vạt lên.
Khi anh cúi người, phần eo của áo sơ mi ôm sát cơ thể, phác hoạ ra một vóc dáng tuyệt đẹp, nhìn từ trên xuống, như vừa có cảm giác cấm dục, nhưng cũng có khí chất của phim mười tám.
Tạ Bình Xuyên quen dùng ly thuỷ tinh, nhưng lúc này, anh lại lấy ra một chiếc bình giữ nhiệt, giống như chuẩn bị uống nước ấm – theo như trước giờ anh biết, lúc bị cảm phải uống nhiều nước ấm.
Từ Bạch quan sát kỹ, thấy thế thì hơi đau lòng.
Cô nói: "Anh bận nhiều việc, em hoàn toàn hiểu, nhưng anh bị cảm cũng cần nghỉ ngơi mà."
Vừa nói xong, Từ Bạch rời khỏi sô pha, đến gần Tạ Bình Xuyên, quan tâm nói: "Em chuẩn bị về văn phòng đây, tối nay không cần đưa em về đâu, tự em đi tàu điện ngầm về.... Anh nghỉ ngơi sớm nhé, có gì thì gọi cho em."
Tạ Bình Xuyên giả bệnh vốn dĩ là muốn làm Từ Bạch mềm lòng. Bây giờ đã đạt được mục đích, anh nắm tay Từ Bạch: "Em không cho anh chở về, tối nay chắc anh sẽ mất ngủ."
Từ Bạch đứng phía sau cửa, vặn nắm cửa mở khoá, quay đầu lại nhìn anh một cái, kiên nhẫn lý luận với anh. Thế nhưng Tạ Bình Xuyên như nước đổ lá khoai, anh còn áp Từ Bạch lên tường.
Đúng lúc giám đốc Đường có việc – tuy sáng hôm nay trước mặt Tưởng Chính Hàn, anh ta nói về thiếu sót của Tạ Bình Xuyên, nhưng về vấn đề kỹ thuật của công ty, anh ta không thể không làm quy định, phải báo cáo lại cho tổng giám đốc Kỹ thuật.
Cửa khép hờ, anh nghe thấy trong phòng có tiếng động.
Nhưng khi đẩy cửa ra, chỉ có một mình Tạ Bình Xuyên.
"Đường Phong?" Tạ Bình Xuyên gọi thẳng tên anh ta, mỉm cười ôn hòa, "Giám đốc Đường."
Anh ngồi ở bàn làm việc, quần áo chỉnh tề, cà vạt ngay ngắn, vẫn phong độ như bình thường.
Đường Phong có nằm mơ cũng không thể ngờ Tạ Bình Xuyên giấu một nhân viên nữ quần áo xộc xệch bên dưới bàn làm việc —— chính là Từ Bạch chưa kịp chạy đi.
Từ Bạch không rảnh lo tư thế, muốn ngồi xếp bằng. Thế nhưng mắt cá chân trái bị thương vài ngày trước vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, cô không thể không cong đùi phải, rồi cẩn thận duỗi thẳng chân trái.
Chỉ cần Tạ Bình Xuyên hơi cúi đầu là có thể nhìn thấy ngay đôi chân thon thả, mắt cá chân trắng tuyết, cùng với dây giày thể thao buộc lỏng lẻo của Từ Bạch.
Anh đáp lại bằng nụ cười.
Đường Phong xin lỗi anh: "Xin lỗi tổng giám đốc Tạ, ban nãy tôi định gõ cửa, mới đụng nhẹ thì đã đẩy cửa ra rồi."
"Không sao, anh vào được mà." Tạ Bình Xuyên có vẻ như không để bụng, lời nói còn mang theo ý cười, "Gõ cửa là quá trình, vào cửa là kết quả, giám đốc Đường là người chú trọng kết quả, tôi hiểu rõ mà."
Đường Phong ngẩng đầu, đối mặt với Tạ Bình Xuyên.
"Sẽ không có lần sau đâu tổng giám đốc Tạ." Đường Phong nói.
Anh ta đứng tại chỗ, không định ngồi xuống, mặc dù ghế sô pha đen chỉ cách đó vài bước chân.
Tạ Bình Xuyên bình thản nói: "Giám đốc Đường, mời ngồi."
Đường Phong lại đến gần bàn làm việc, đặt tài liệu trên bàn anh.
"Tổng giám đốc Tạ," Đường Phong đi thẳng vào vấn đề, "theo quy định, trước khi rời khỏi công ty, nhân viên cũ có nên lập biên bản bàn giao với người tiếp quản đúng không ạ?"
Anh ta không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, khí thế không giống như bình thường.
Tạ Bình Xuyên hoàn toàn không nhìn tài liệu cũng đoán được anh ta muốn nói gì: "Những nhân viên của tổ Kỹ thuật từ chức vẫn chưa làm xong nhiệm vụ bàn giao, nếu anh muốn báo cáo lỗi sai....."
Anh mở màn hình, vẫn không nhìn thẳng vào Đường Phong: "Vậy thì, cực công anh đến lần này rồi, vì tôi đã biết rồi."
Trong phòng làm việc của Tạ Bình Xuyên có bố trí một chỗ ngồi chuyên dụng thuộc về Tưởng Chính Hàn, nhưng trong phòng làm việc của chủ tịch Tưởng Chính Hàn lại không bố trí chỗ ngồi chuyên dụng cho Tạ Bình Xuyên.
Đường Phong nhìn chiếc ghế dựa đó, cười nói: "Chúng ta có hai tổ Kỹ thuật, được lấy trực tiếp từ bên công ty XV, cân nhắc từ nhiều phương diện khác nhau, họ không được tiếp xúc với hoạt động kinh doanh cốt lõi. Tuy vậy, tổng giám đốc Tạ, tôi nói một câu không thoả đáng thế này...."
Máy lạnh mới được tắt gần đây, cửa sổ vẫn chưa mở, trong phòng đủ ấm, nhưng hơi ngột ngạt. Trên trán Đường Phong lấm tấm mồ hôi, nhưng vẻ mặt bình tĩnh: "Tôi muốn nói...."
Tạ Bình Xuyên thản nhiên nói: "Mời nói thẳng, không cần vòng vo."
Đường Phong gật đầu, rồi cất giọng lần nữa: "Tổng giám đốc Tạ, bản thân anh cũng từng là phó trưởng phòng Kỹ thuật của công ty XV, anh không tin tưởng nhóm Kỹ thuật mới, những quản lý dự án như chúng tôi bị kẹp ở giữa cũng rất khó xử."
Anh ta làm như vô tình nói: "Lúc trước ở công ty XV, anh là trưởng phòng, cũng có tổ viên. Bây giờ ở Hằng Hạ, anh là tổng giám đốc Kỹ thuật, có thêm chủ tịch Tưởng lãnh đạo, tuy gặp phải cửa ải khó khăn, nhưng tôi tin tưởng toàn thể cấp trên của chúng ta. Làm phiền anh rồi."
Nói xong, anh ta tạm biệt rồi ra cửa.
Những gì Đường Phong nói, nghe thì thấy bình thường, nhưng suy nghĩ kỹ thì lại có ẩn ý.
Trước kia ở công ty XV, thật ra Tưởng Chính Hàn là cấp dưới của Tạ Bình Xuyên. Lúc đó, Tưởng Chính Hàn thậm chí còn không phải là nhân viên chính thức, chỉ là một thực tập sinh.
Là phó phòng, Tạ Bình Xuyên tán thưởng tài năng và không tiếc công sức để trau dồi Tưởng Chính Hàn. Lúc đó, bất kể là trình độ kỹ thuật, tầm nhìn người hay kinh nghiệm quản lý, Tạ Bình Xuyên đều hơn Tưởng Chính Hàn.
Hiện giờ, chức vị của anh, đổi thành ở dưới.
Trước khi đi hẳn, Đường Phong còn đóng của phòng làm việc, Từ Bạch nghe thấy âm thanh thì chầm chậm bò ra. Tóc cô bù xù, nút áo sơ mi mở ra, cho nên ngồi dưới đất nghiêm túc chỉnh sửa lại quần áo.
Tạ Bình Xuyên kéo ngăn tủ ra, tìm thấy một cây lược gỗ. Anh như đã chuẩn bị trước, đưa lược gỗ cho Từ Bạch, sau đó quỳ một gối xuống đất, cột lại dây giày cho Từ Bạch.
Từ Bạch nói: "Những lời giám đốc Đường nói là có ý gì vậy anh? Tỏ thái độ với anh ạ?"
Tạ Bình Xuyên đưa ra ví dụ, giải thích với cô: "Vào chiến tranh thế giới lần thứ hai, ngoài phe Đồng minh và phe Trục, cũng có những nước ban đầu không tham chiến, sau này mới bày tỏ thái độ của người hưởng lợi [1]."
[1] Ở đây tác giả dùng từ "既得利益者": cụm từ này chỉ việc những cá nhân hoặc tập thể có quyền tiếp cận và được hưởng quyền lợi từ một tài sản hữu hình hoặc vô hình nào đó. Họ có được những lợi ích lớn thông qua các chính sách của giới cai trị, thậm chí giành được rất nhiều quyền lợi vô cùng bất công đối với những người bị áp bức. Những người/ tập thể này có xu hướng duy trì hệ thống kinh tế, hệ thống chính trị như hiện trạng, không muốn hệ thống hiện tại bị thay đổi đáng kể.
Từ Bạch thông suốt.
Cô cúi đầu suy nghĩ: "Em không tiếp xúc nhiều với giám đốc Đường lắm, nhưng em tin anh với chủ tịch Tưởng giống như liên quân Anh và Mỹ trong thế chiến thứ hai."
Từ Bạch đã chỉnh sửa quần áo xong, đã chải tóc, nhưng vẫn ngồi trên thảm.
Tạ Bình Xuyên ngồi với cô, mở miệng trêu: "Trước trận El Alamein thứ hai, quân Anh chưa từng thắng trận nào, sau trận El Amlamein thì chưa bao giờ thua trận."
"Vẫn tốt hơn nước Pháp." Từ Bạch thở dài, "Nước Pháp tham gia thế chiến hai... chưa được bao lâu đã đầu hàng. Nhưng cũng không trách họ được, Đức vượt qua phòng tuyến Maginot, sau đó Ý tấn công từ hai bên ở phía sau."
Nói xong, cô vô thức nói một câu về đề tài này như bằng tiếng Pháp – Tạ Bình Xuyên chẳng hiểu gì. Tuy vậy, một trong những lý do anh thích Từ Bạch, chính là vì khi anh đưa ra ví dụ, Từ Bạch luôn có thể hiểu nhanh, suy một ra ba.
Tạ Bình Xuyên dò hỏi: "Đổi lại là em, tứ phía gây thù, nội bộ rối loạn, em đầu hàng không?"
"Không." Từ Bạch nói dứt khoát, "Giữ lại hơi thở, sau đó phải ngoan cường phản công từ địa hình hiểm trở."
Tạ Bình Xuyên bật cười trước vẻ mặt nghiêm túc của cô.
Từ Bạch nói tiếp: "Sách giáo khoa môn Lịch sử của cấp hai không hề nói tiếp về sau khi Thế chiến hai kết thúc. Thật ra, sau chiến tranh, thế giới vẫn chưa hoà bình, Liên Xô và Đức tổn thất nặng nề, Hà Lan gặp nạn đói lớn, còn nước Pháp đầu hàng sớm... thì lại khôi phục rất nhanh. Cưỡng hiếp, tra tấn, phóng hoả giết người, cướp bóc, cũng chính là những gì mà binh lính của nước thắng trận đã làm với dân thường của nước bại trận."
Cô co hai chân lại, đặt cằm lên đầu gối.
Tạ Bình Xuyên nói tiếp: "Khi tranh giành quyền lợi, bản tính con người khó đổi."
Anh nắm cổ tay của Từ Bạch: "Đứng lên thôi, dưới đất lạnh."
Từ Bạch được anh nắm tay, rồi nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường – kim đồng hồ di chuyển chầm chậm, sắp đến hai giờ chiều. Cô rụt tay về, tạm biệt anh: "Em phải về làm rồi.... Mai gặp nha."
Tạ Bình Xuyên đưa cô đến tận khi cô vào thang máy.
Không biết anh nhớ đến gì đó, nói một câu: "Anh sẽ không để chuyện công ty liên luỵ đến em."
Lúc Từ Bạch đang khó hiểu, chưa kịp hỏi kỹ thì cửa thang máy đã đóng lại.
Cô về lại tầng năm như thường lệ.
Diệp Cảnh Bác đứng ở ngoài khu làm việc, đang trò chuyện vui vẻ với một quản lý cấp cao, còn cách họ không xa, qua bức tường kính, có thể nhìn thấy Triệu An Nhiên đang bận rộn.
Từ Bạch vẫn nhớ rõ những gì Tạ Bình Xuyên nói – Tạ Bình Xuyên đã nói với cô rằng, chuyên ngành đại học của Triệu An Nhiên là Kỹ thuật máy tính, cậu ấy thành thạo về bảo mật thông tin, thậm chí cả dịch ngược.
Nhưng khi lẫn trong nhóm sinh viên ngành nghệ thuật tự do, vậy mà lại trông cũng rất vui vẻ và thoải mái.
Sau khi Từ Bạch vào cửa, Triệu An Nhiên cười nói: "Tiểu Bạch, cậu đến đúng lúc quá."
"Sao vậy, cậu tìm mình có việc hả?" Từ Bạch hỏi ngược lại.
Cô vốn là người có tính cảnh giác rất cao, vì đã xác nhận được thân phận của Triệu An Nhiên nên sự cảnh giác của cô với cậu ấy tăng lên gấp mười lần. Dù vậy, cô không thể bứt dây động rừng.
Từ Bạch cứ đứng bên cạnh một đồng nghiệp, vẻ mặt thờ ơ.
"Cũng không có gì, Tiểu Bạch, mình không biết nên nói thế nào, nhưng mình không thể chăm Xíu Mại được nữa." Triệu An Nhiên mở màn hình điện thoại, mở video của Xíu Mại, "Cậu có tiện nuôi thêm một con mèo không?"
Trên màn hình hiện ra một con mèo đang kêu, đôi mắt ươn ướt mở to như hai viên ngọc trai đen được nuôi ngoài cảng biển. Nó có bộ lông màu xám nâu, được chăm sóc vô cùng cẩn thận, lông bóng mượt, lỗ tai hồng hồng, trông hoạt bát và đáng yêu.
Triệu An Nhiên không hề có bất kỳ kinh nghiệm nuôi mèo nào. Thế nên đồ chơi, thức ăn, nhà cây cho mèo đều do Từ Bạch chọn lựa, giao đến công ty, người nhận hàng là Triệu An Nhiên.
Xíu Mại có thể lớn lên khoẻ mạnh có một nửa công lao của Từ Bạch.
Nhưng hôm nay, cô lại giữ im lặng.
Ngược lại là một đồng nghiệp nữ khác nhìn thấy dáng vẻ của Xíu Mại thì lập tức rung động, chạy đến trước mặt Triệu An Nhiên: "Chu choa, dễ thương quá! Trời ơi, Xíu Mại nhà cậu hả?"
"Ừ, Xíu Mại nhà tôi đó." Triệu An Nhiên rất vui vẻ, "Cô nuôi mèo được không?"
"Chắc chắn phải được chứ! Nhà tôi cũng có mèo, bây giờ nuôi thêm một em, cho nó có bạn có bè." Đồng nghiệp nữ đó cầm di động của cậu, thích không nỡ buông tay, "Triệu An Nhiên, bé mèo dễ thương thế này, sao cậu không nuôi nữa vậy?"
Triệu An Nhiên thất thần, bỏ điện thoại xuống.
Đúng lúc đồng nghiệp nữ đó trượt tay, nhấn một nút, quay về giao diện trước, nhìn thấy toàn bộ album ảnh. Từ Bạch đứng ngay phía sau, thị lực của cô rất tốt, cho nên nhìn thấy rõ ràng vài tấm ảnh đầm đìa máu.
Có cả ngón tay bị cắt đứt, đặt trên chiếc thớt.
Đồng nghiệp nữ sợ hãi kêu lên.
"Á——!" Sắc mặt cô ấy biến đổi lớn, thốt ra lời lẽ khó chịu, "Cái quái gì đây? Hù chết bố!"
Từ Bạch cũng hoảng sợ.
Cô đang nhìn thì nghe thấy Triệu An Nhiên nói: "Xin lỗi nhiều nha, doạ cô rồi hả?"
Mọi người trong văn phòng đều nhìn sang đây. Triệu An Nhiên lấy lại điện