Không thấy Từ Bạch đâu nữa. Đây là suy nghĩ duy nhất của Tạ Bình Xuyên.
Sắc mặt của anh rất u ám, hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, bảo vệ đứng cạnh cũng liếc mắt nhìn ra đó, sau đó nói thẳng: "Người của cục Cảnh sát đến, trình giấy triệu tập, chúng tôi đã gọi 110, xác nhận là..."
Tạ Bình Xuyên không nghe anh ta nói hết, đi khỏi sảnh.
Tại sao Từ Bạch lại bị gọi đi? Chỉ có một khả năng - vụ kiện về gián điệp thương mại, hoặc sự lây lan của virus mạng, cuối cùng cũng liên lụy đến cô.
Nếu có chuyện gì không hay xảy ra với cô... Tạ Bình Xuyên nhận ra anh không thể nào giữ bình tĩnh. Nếu Từ Bạch có chuyện gì, lý trí của anh sẽ sụp đổ.
Di động của Từ Bạch đã được anh cài định vị, vị trí hiển thị là đồn cảnh sát cùng khu vực. Nhưng anh không có quyền vào đó, chỉ có thể đứng ngoài cửa theo luật.
Thời gian thẩm vấn lâu nhất là mười hai tiếng, anh biết rõ điều này. Anh như một bức điêu khắc đứng cắm rễ trên con phố dài vào ban đêm.
Xe cộ tới lui, âm thanh ồn ào.
Thỉnh thoảng có người đi ngang qua, dừng bước liếc nhìn anh, thấy ánh mắt lạnh như băng của anh thì vội vàng nhìn chỗ khác. Không ai biết rằng anh trải qua một giây như một năm, cảm giác giày vò nặng trĩu. Cả đời anh chưa từng trải qua cảm giác này.
Tạ Bình Xuyên không dám đoán Từ Bạch sẽ sợ hãi đến mức nào. Trí tưởng tượng tựa như con dao găm, phá tan mọi suy nghĩ tốt đẹp trong lòng anh. Anh biết Từ Bạch rất nhát gan, vừa sợ tối vừa sợ ma, trước giờ hành động rất cẩn thận, vô cùng đề phòng người lạ.
Nhưng anh là không trở tay kịp, không giúp được cô.
Anh đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại có liên hệ với các mạng lưới quan hệ phức tạp, ngoài việc xác nhận Từ Bạch đang bị thẩm vấn thì không có thông tin giá trị nào khác. Những nhà chức quyền đã nhiều lần khẳng định Từ Bạch sẽ bình yên vô sự bước ra, Tạ Bình Xuyên chỉ cần chờ thôi.
Nhưng anh sắp điên lên vì chờ đợi rồi.
Trời càng tối, gió càng lạnh hơn, đèn đường sáng rực, kéo dài cái bóng của anh.
Nghe được tin tức, Tưởng Chính Hàn gọi điện cho Tạ Bình Xuyên, câu đầu tiên chính là: "Anh đang ở đồn Cảnh sát hả?"
"Ba tiếng rồi." Tạ Bình Xuyên nói, "Vẫn chưa thẩm vấn xong."
Anh không có tâm trạng nói chuyện với người khác, chỉ vài câu đã muốn cúp máy.
Tưởng Chính Hàn dừng kịp thời, nói sự thật: "Triệu An Nhiên xác nhận Từ Bạch là đồng lõa của cậu ta, luật sư biện hộ cung cấp chứng cứ gồm tập tin được mã hóa lần trước. Đây là tin tức tôi vừa nhận được."
Tưởng Chính Hàn rất biết đồng cảm, hiểu rõ nếu mình trong hoàn cảnh đó, trong lòng cũng sẽ nóng như lửa đốt. Đặc biệt là tranh chấp lúc này liên lụy đến người vô tội, anh hứa với Tạ Bình Xuyên: "Tôi liên hệ với phòng pháp chế rồi, sẽ chuẩn bị luật sự cho Từ Bạch, anh phải bình tĩnh hết mức có thể, chịu đựng hết đêm nay."
Tạ Bình Xuyên không thể kiểm soạt được mức độ "hết mức có thể".
Sau khi nói chuyện với Tưởng Chính Hàn, Tạ Bình Xuyên không đứng nữa mà ngồi bệt xuống lề đường. Trên đường phố đêm đông, ngón tay cứng đờ vì lạnh, tuy để trong túi áo nhưng khớp ngón tay vẫn đỏ bừng.
Chuông di động lại vang lên lần nữa.
Anh không nhìn số, ấn nút bắt máy: "Xin chào, tôi là Tạ Bình Xuyên."
Bên kia điện thoại, giọng của y tá vang lên: "Chào anh Tạ. Tôi không gọi được cho cô Từ, đành phải gọi cho anh."
Đêm đã tối nhưng người vẫn chưa tịnh, cả thành phố lờ mờ sáng.
Y tá đứng trong bệnh viện, đối diện với cửa sổ, nhìn ra bầu trời tối tăm và vầng trăng khuyết ảm đạm, nói từng câu từng chữ: "Sáng hôm nay bà cụ bị tức ngực, tình trạng chuyển biến xấu, buổi chiều bác sĩ cấp cứu, cuối cùng cũng qua khỏi. Đến tối, bà cụ còn nói mấy câu, bây giờ.... bây giờ...."
Tạ Bình Xuyên thoáng hìn qua đồng hồ - mười giờ năm phút tối.
Anh nghe được một câu hoàn chỉnh: "Anh Tạ, người nhà họ Từ đến hết rồi... Xin hãy nén bi thương."
"Hãy nén bi thương." Anh lặp lại bốn chữ này. Đúng lúc đó, một trận gió lạnh ập đến, khiến cả người lạnh buốt.
Bà nội Từ Bạch qua đời vào tối hôm đó.
Năm nay bà cụ đã hơn 70, tuổi già sức yếu, gầy gò và tiều tụy. Lúc chuẩn bị gần đất xa trời, hồi quang phản chiếu [1], lúc thì như quay về thời tuổi trẻ, đến lúc trên vách tường nhà mình còn dán chữ "Hỉ", lúc thì như đứng trong đại viện, nắm tay cháu gái, dắt cô bé tản bộ sau khi ăn.
[1] Hồi quang phản chiếu là hiện tượng một người đang bị bệnh nặng, cơ thể suy yếu, đột nhiên trở nên tỉnh táo, thân thể khỏe mạnh, hoặc nói cười sảng khoái, muốn ăn uống. Thông thường người bệnh rơi vào trường hợp này thì khoảng hai tiếng đồng hồ sau sẽ tử vong. Hiện tượng này được ví với hình ảnh ngọn đèn trước khi tắt, ánh lửa tự nhiên rực sáng.
Lúc đó Từ Bạch như cục bột nhỏ xíu, rất dính người lớn. Cô bé lấy cát xây lâu đài nhưng chỉ xây được một ngọn núi, vậy là tủi thân khóc, muốn người lớn giúp mình.
Nằm trong vòng tay bà nội, cô bé nhõng nhẽo: "Nội ơi, nội đừng ra ngoài, phải mãi mãi ở cạnh con..."
Phải mãi mãi ở cạnh cháu gái.
Bà nội vẫn nhớ rõ, lúc đó bà đã đồng ý với Từ Bạch.
Tiếc là đại hạn đã đến, tiếc là sức cùng lực kiệt, đành phải thất hứa.
Bệnh viện ở thế giới hiện thực dần biến mất, bệnh tình đột ngột giảm một cách lạ lùng, bà cúi người xuống như đang cưỡi ngựa ngắm cảnh, lướt qua vô số cảnh đời, sống lưng dần thẳng tắp.
Bà thấy những tòa nhà cao tầng dần thu nhỏ lại, khắp nơi chỉ có nhà gạch xanh ngói đỏ, lồng đèn tre treo đầy trên mái hiên khẽ đung đưa trong gió.
Còn chồng của bà, người chồng lâu đã lâu rồi không gặp, đang đứng ở nơi sáng nhất của ngọn đèn dầu.
Bà không quan tâm đến bất cứ gì nữa, chạy một mạch đến, tạp âm bên tai dần lắng xuống. Bà nắm lấy tay chồng, nói với ông: "Tôi đi được rồi sao?"
Ông nói: "Đi thôi, bọn trẻ trưởng thành rồi."
Vậy là bà không còn vướng bận gì nữa.
Càng không biết bên ngoài giấc mơ, người con trai hơn 50 tuổi đang khóc tức tưởi. Cả hành lang bệnh viện bị bao phủ bởi tiếng khóc của người đàn ông, đau đớn tột cùng xuyên qua trái tim ông.