Vì bất ngờ bị cảnh sát thẩm vấn, Từ Bạch bỏ lỡ lần gặp bà cuối cùng.
Bằng chứng mà Triệu An Nhiên cung cấp rất lớn và phức tạp, còn liên quan đến đánh giá tổn thất tài sản của Hằng Hạ - kết quả phán xét về mặt này không thể chỉ tin vào một bên Hằng Hạ, mà phải giao cho các chuyên gia có liên quan.
Căn cứ theo khẩu cung của Triệu An Nhiên, Từ Bạch là đồng lõa của cậu ta, lấy cắp bí mật thương mại và bán cho các công ty lớn. Bằng cách này, tội lỗi của công ty XV cũng được xóa bỏ.
Cũng vì Từ Bạch và Tạ Bình Xuyên đã kết hôn, cho nên các chứng cứ hướng về Tạ Bình Xuyên trước đó cũng phải được kết luận lại. Vụ kiện này không biết sẽ kéo dài đến khi nào – giống như những vụ tranh chấp khác trong ngành, có thể phải điều tra đến tận ba hay năm năm.
Họa đơn vô chí, mà khó khăn thì liên tục ập đến. Từ Bạch như lạc trong mây mù, cả người hỗn loạn mấy ngày liền.
Đến hôm làm tang lễ.
Lễ truy điệu được tổ chức tại nhà tang lễ, Từ Bạch và Tạ Bình Xuyên cùng tham dự. Là cháu rể của người đã khuất, Tạ Bình Xuyên được xem như thành viên nam trong gia đình. Anh đứng ở cửa cùng Từ Bạch, gặp thân thích dưới quê lên.
Trời lạnh buốt, không khí tang tóc bao trùm.
Mắt của bố Từ Bạch đỏ hoe, ông giới thiệu với họ hàng: "Đây là con rể tôi, chưa kịp làm đám cưới."
Tạ Bình Xuyên gật đầu chào hỏi, bầu không khí im lặng.
Anh không nhận ra Từ Bạch đã ra khỏi phòng.
Những vòng hoa sơ sài xếp thành hàng, trong số những người đến viếng, có rất nhiều đồng nghiệp của bố. Từ Bạch thấy hơi ngột ngạt nên ra ngoài cho thoáng, Đào Quyên đi theo sát phía sau, thậm chí không buồn lo cho con trai.
"Từ Bạch," Đào Quyên gọi thẳng tên, giọng điệu khá ôn hòa, "hầy, bà cụ qua đời rồi, cô đau lòng lắm nhỉ."
Cô ta mặc đồ đen từ trên xuống dưới, đeo khuyên tai hạt châu, tóc búi cao, quấn một dải băng. Có lẽ vì hôm nay là lễ truy điệu, khách khứa đến đông đúc nên cô ta cố tình trang điểm kỹ, phong thái rất xinh đẹp.
Nhưng Từ Bạch không nhìn cô ta.
Đào Quyên đến gần một bước, nói: "Từ Bạch à, chuyện năm đó, cũng lâu đến thế rồi, bà nội cũng đi rồi. Bố cô cũng đã lớn tuổi, hơn 50 rồi, càng ngày càng già. Cô thù hằn với bố làm gì chứ? Chẳng lẽ, cô muốn hận bố cô cả đời?"
Chuyện phong thủy không phải hoàn toàn bịa đặt. Những nhà tang lễ mà Từ Bạch từng đi, nhìn chung đều mát mẻ hơn những nơi khác, nhưng không khí tĩnh mịch và nặng nề. Từ Bạch vẫn đứng thẳng người, một lúc sau, rốt cuộc đáp lại một câu: "Lúc đó tôi mới mười lăm tuổi. Lúc cô mười lăm tuổi, cô đang làm gì?"
Đào Quyên chưa trả lời, Từ Bạch đã nói: "Mười lăm tuổi, lớp 8, không có gánh nặng kinh tế, chỉ sống ấm no..."
Cô hơi nghiêng mặt sang, ánh mắt đối diện với Đào Quyên: "Nói thù hận, không bằng nói là trong lòng nguội lạnh thì đúng hơn. Người tôi hận không chỉ có ông ấy, còn có cô."
Gần đó có một vòng hoa, cùng với hai bức màn treo, gió thổi qua, mang đến khúc nhạc buồn.
Sắc trời u ám, không thấy ánh mặt trời, không một bóng người qua lại, bầu không khí rất căng thẳng.
Đào Quyên cười nói: "Này, đang lễ tang đấy, cô không muốn mặt mũi hay sao mà gây chuyện với tôi?"
Cô ta vuốt tóc, rất sang trọng và gọn gàng, khóe mắt nhướng lên, vô cùng quyến rũ.
Vốn dĩ bố Từ Bạch đã mệt mỏi về mặt tinh thần lẫn thể xác, so với Đào Quyên hôm nay, hai người cứ như kém nhau 30 tuổi. Chồng già và vợ trẻ lấy nhau, người vợ đã hy sinh, người chồng tất nhiên phải bù đắp.
Thế nên, Đào Quyên giải tỏa tâm lý gánh nặng, mở miệng nói: "Tôi không phải tới cãi nhau với cô. Từ Bạch, chúng ta nói thẳng nhé, điều kiện kinh tế trong nhà không ổn, em trai cô phải đi học, mà lương của bố cô thì thấp. Còn cô, kết hôn rồi, chồng vừa đẹp trai vừa giàu..."
Cô ta dừng nói, nghĩ tới Tạ Bình Xuyên, trong lòng hụt hẫng.
Chỉ lớn hơn Từ Bạch mười tuổi, nhưng hoàn cảnh lại khác nhau một trời một vực.
Đào Quyên kéo áo khoác lên, tự giễu bản thân: "Tiền mà bà nội cô bán nhà cũ, Từ Bạch, nhường cho chúng tôi đi. Mấy trăm vạn thôi mà? Không là bao nhiêu với chồng cô, nhưng là tiền cứu mạng với gia đình tôi."
Cô ta dựa vào tường. Lúc nói chuyện, khuyên tai hạt châu đong đưa, dường như Đào Quyên nhận ra, giơ tay sờ một lúc rồi nói: "Khuyên tai giả, tôi không mua nổi đồ thật."
Nào ngờ Từ Bạch trả lời: "Muốn mua khuyên tai thật à? Cô hẳn là nên tìm Từ Lập Huy chứ không phải tôi."
Trước đó, khi cô nhắc đến bố, chưa bao giờ gọi đầy đủ họ tên.
Cái chết của bà nội như một con dao bén, cắt phăng đi sự bình tĩnh bên ngoài. Từ Bạch đi vòng qua trước mặt Đào Quyên, để lại một câu: "Tiền sau khi bán nhà cũ đã được bên trung gian gửi vào thẻ ngân hàng tôi rồi. Hôm qua tôi mới nhận được tiền, không có ý định đưa cho các người. Đây là di chúc của bà nội, tài sản của bà, tại sao tôi phải tặng cho cô?"
Cô đi một đôi bốt đơn giản, vẫn cao hơn Đào Quyên đi giày cao gót.
Đào Quyên không khỏi nhướng mắt: "Này, Từ Bạch, cô không muốn nói chuyện đàng hoàng đúng không? Trong lễ truy điệu của bà nội cô, cô một hai muốn mất mặt, khăng khăng phải cãi nhau với bậc bề trên?"
"Người muốn cãi nhau là cô." Từ Bạch dừng chân, quay đầu lại liếc cô ta một cái, "Tôi đã không liên lạc với họ hàng mười năm nay, cũng không quen biết đồng nghiệp của Từ Lập Huy, nếu cô muốn mất mặt thì cãi lại đi."
Hoạt động tưởng niệm sắp bắt đầu, người dẫn chương trình đã lên sân khấu chuẩn bị đọc diễn văn, đang chờ thân thích vào đầy đủ.
Từ Bạch đi vào từ cửa sau, Đào Quyên đi theo cô. Xung quanh đủ mọi tiếng ồn, xen lẫn tiếng khóc bi thương – khác với Đào Quyên nghĩ, Từ Bạch không rơi một giọt nước mắt nào, biểu hiện rất máu lạnh, cực kỳ thiếu lương tâm.
Từ Bạch thậm chí không nhìn quan tài.
Vừa chạm mắt đến quan tài là cô đã muốn nhìn chỗ khác, không dám đối mặt, cũng không dám cung kính nhìn.
Bước chân nhẹ hẫng, cứ như lướt nhanh. Biểu hiện của sự đau buồn không chỉ là khóc lóc, mà còn nghi ngờ thực tại, như lọt vào sương mù.
Theo lời bác sĩ, tình trạng của bà nội bất ngờ chuyển biến xấu, nguyên nhân chết không phải ung thư gan, mà là đột tử. Gây suy tạng, mất đi ý niệm muốn sống.
Nghĩ đến đây, Từ Bạch lại nhìn về phía Đào Quyên.
Đào Quyên nhếch miệng, không tránh né.
Cô ta nhìn Từ Bạch lên đài, đứng cạnh Tạ Bình Xuyên, rõ ràng là mang giày đế bằng nhưng Từ Bạch đứng không vững lắm, lúc lảo đảo thì được Tạ Bình Xuyên đỡ lấy. Từ lúc đó đến khi kết thúc nghi thức, anh không hề buông tay.
Người đi, trà nguội, khách khứa lần lượt xuống sân khấu.
Nhóm họ hàng ngồi cùng nhau an ủi bố Từ Bạch. Từ Hoành còn nhỏ tuổi ngồi trên ghế, ôm iPad cúi đầu chơi. Không phải cậu không sợ hay không hề thấy đau lòng, chỉ là không biết phải ứng phó thế nào, dứt khoát ngồi chơi game.
Mẹ cậu vuốt tóc cậu, bình tĩnh nói: "Hoành Hoành, thứ con không có, mẹ sẽ giành lại cho con."
Người nhà họ Từ đều đang khóc thương cho bà cụ, Đào Quyên thì lại ôm chặt con trai, xót xa cho hoàn cảnh của hai mẹ