Edit by An Nhiên
Nằm đến ngày thứ hai, các đệ tử trong trường lần lượt tới thăm. Sơn trưởng không yên lòng, đặc biệt mời đại phu tới xem bệnh, sau khi bắt mạch đại phu cũng chỉ nói là bụng không ăn gì, mệt mỏi suy nhược, cần tiếp tục tĩnh dưỡng.
Sơn trưởng thấy sắc mặt y không được tốt, thầm nghĩ có lẽ chuyện kết thân khiến y bị tâm bệnh, làm y suy nghĩ bất an. Bèn lén lút an ủi: "Tử Lâm, chuyện Tống tiểu thư ngươi không cần phải lo lắng, ta đã an bài thỏa đáng, sẽ không ảnh hưởng đến mặt mũi đâu, ngươi cứ an tâm."
Thằng nhóc Nguyên Phong này, nhìn qua có vẻ xem thường Tử Lâm, nhưng những việc hôm qua mình nhắc nhở hắn, hắn đều nghiêm túc đáp ứng. Ngày hôm trước cũng là hắn đến nói với mình chuyện Tử Lâm suýt té ngã trong lớp. Đứa nhỏ này ngoài mặt ngạo khí nhưng bên trong thật sự rất tốt. Sơn trưởng nghĩ tới đây, trên mặt lộ ra nét vui vẻ.
Diệp Nghi Bân tâm sự nặng nề, cũng chỉ mỉm cười đáp: "Đa tạ sơn trưởng, Tử Lâm đã hiểu."
Đến chiều rốt cuộc có thể xuống giường đi lại. Tắm rửa sạch sẽ thay y phục xong, Diệp Nghi Bân ngồi xuống bàn, dưới ánh nến cầm bút viết thư.
Sáng sớm trời còn chưa tỏ, y mang theo vài bộ y phục cùng mấy cuốn sách đi ra khỏi trường.
Y cũng không biết nên đi về hướng nơi nào. Đứng ngoài trường, y chọn con đường nhỏ vắng vẻ ngược hướng nơi đông người, đi thẳng một đường.
Y để lại sách cho sơn trưởng, cảm tạ hắn đã thu nhận giúp đỡ mình, áy náy chuyện mình đi không từ giã. Kỳ thật y cũng biết làm như thế sơn trưởng sẽ rất thất vọng, nhưng bản thân... thật sự không có cách nào nói lời từ biệt trước mặt hắn, càng không thể nói ra căn nguyên.
Tám năm, đã sớm coi trường như nhà. Trong lòng mặc dù không muốn, nhưng chung quy cũng còn hơn về sau... Nghĩ đến trường hợp đó, sắc mặt y lập tức trắng bệch, bước nhanh hơn.
Mà thôi, trời cao đất rộng, sẽ luôn có nơi trú chân. Dù không thể lâu dài, y cũng cam nguyện phiêu bạt. Bất luận chịu bao nhiêu khổ, cũng không thể làm trái tâm ý, không thể phá vỡ lời thề...
Rời đi hơn một canh giờ, xuyên qua một cánh rừng, sau lưng chợt có tiếng vó ngựa vang.
Quay đầu nhìn lại, trong lòng lập tức hoảng hốt, thầm hít một hơi bước nhanh hơn.
Nguyên Phong đánh ngựa bắt kịp y, vượt lên chặn đường.
Diệp Nghi Bân hạ quyết tâm, ngẩng đầu đối mặt hắn."Ngươi muốn làm gì?" "Ngươi muốn đi đâu?"
Cả hai đồng thời mở miệng.
Lại đồng thời trầm mặc một hồi, Diệp Nghi Bân nói: "Ta đi đâu là việc của ta, tránh ra."
Nguyên Phong lấy ra từ trong ngực một lá thư: "Chẳng lẽ ngươi cũng nói vậy với sơn trưởng?" Sáng sớm đến phòng Diệp Nghi Bân, trông thấy lá thư này trên bàn, phía trên viết gửi sơn trưởng, hắn lập tức hiểu chuyện này nghiêm trọng. Không cần mở ra đọc cũng biết đây là lá thư đi không từ giã để lại.
Diệp Nghi Bân vừa nhìn thấy lá thư trong lòng lập tức chấn động. Cố gắng trấn định nói: "Ta nói với sơn trưởng như thế nào, không cần ngươi can dự. Ngươi tự mình ra ngoài, không trở về trường đi học hay sao?"
"Sư phó đã rời đi, sao lại trách mắng đệ tử học theo." Nguyên Phong nhướng mày nói, "Ngươi muốn đệ tử học, sao không suy nghĩ ngươi đi rồi, ai sẽ tới trường dạy cho các đệ tử?"
"Người tài trong thiên hạ nhiều, tự nhiên sẽ có người tốt hơn ta... Ngươi không cần lo lắng, ngươi hãy chăm chỉ học tập, chuẩn bị tốt cho kỳ thi mùa xuân sang năm."
Nội tâm Nguyên Phong thoáng nổi lên xao động, dõi theo y nói: "... Ngươi muốn đi, vì sao không nói lời từ biệt trước mặt sơn trưởng? Hắn nhìn thấy lá thư ngươi để lại sẽ nghĩ thế nào?"
Diệp Nghi Bân vốn thấy có lỗi, nhất thời không phản bác được. Trầm mặc một lát, y mấp máy môi: "Chuyện không phải lễ ta từng làm cũng không phải chỉ có việc này, phiền ngươi trở về thay ta nhận lỗi với sơn trưởng." Dứt lời vòng qua tiếp tục đi.
Nguyên Phong nói: "Thật tùy hứng." Nói xong nhảy xuống ngựa đuổi theo.
Hắn đuổi theo Diệp Nghi Bân, đứng trước mặt y, "Những lời hôm trước về chuyện lập thất của ngươi, không phải ta thật sự nghĩ vậy, ta làm vậy là không phải. Ngươi không thể nhỡ dở một đời của nữ tử là vì nghĩa mà bỏ lễ, không làm mất đạo quân tử." Hắn chăm chú nhìn y, ngữ khí vô cùng thành khẩn.
Diệp Nghi Bân nghe hắn nói xin lỗi, ngược lại hơi đỏ mặt. Biết hắn không phải loại người tổn hại người khác để mưu lợi về mình, trong lòng bỗng nhiên rất vui mừng.
Nhưng tia sáng trong mắt chỉ phút chốc lại lạnh xuống.
—— bản thân mình rời khỏi trường, hoàn toàn không phải vì những lời chế giễu hắn nói lần trước, mà vì...
Mà vì không muốn dây dưa càng lúc càng sâu, chuyện sai càng ngày càng nhiều!
Đoạn tụ chi tình vốn đã không thể chấp nhận; thầy trò mất lý trí, lại càng là làm trái lễ. Nguyên Phong tuổi còn trẻ, tiếp tục như vậy, chẳng phải sẽ hủy tiền đồ một đời ư? Hắn không hiểu chuyện, đi lên đường này cũng là do sai lầm của mình. Thân là sư phó lại cùng hắn chìm đắm vào tình cảm sai trái, cho dù coi như không cố tình thì cũng có lỗi dạy bảo không tốt! Sao có thể...
Sao có thể lại mắc thêm lỗi lầm, càng lún càng sâu?
Sắc mặt y không khỏi trắng bệch. Giương mắt đối diện ánh mắt chờ đợi của Nguyên Phong, y hạ mắt xuống, nói khẽ: "Không phải vì việc này." Nói xong tránh qua Nguyên Phong tiếp tục đi.
Nguyên Phong không khỏi sốt ruột: "Vậy là vì sao?" Bỗng nhiên thần sắc khẽ động, theo dõi y, "Bởi vì ta đối với ngươi..."
Mặt Diệp Nghi Bân lập tức nóng lên, một hồi lâu mới nói: "Không phải do ngươi... Là tự ta..." Nói đến đây thì ngừng, bước chân nhanh hơn về phía trước.
Nguyên Phong nhíu mày, đuổi theo hai bước, thoắt cái đoạt lấy bọc đồ của y.
Diệp Nghi Bân quay mặt sang nhìn hắn, tức giận nói: "Ngươi muốn làm gì?"
"Đệ tử không nên giúp đỡ sư phó ư? Sao có thể để sư phó mệt nhọc?" Nguyên Phong gọi ngựa tới, treo bọc đồ vào cạnh yên ngựa, sau đó lên ngựa, cúi người vươn tay về phía y, "Muốn đi đâu, ta tiễn ngươi một đoạn."
"Không cần..." Diệp Nghi Bân không chịu lên ngựa, muốn lấy lại bọc đồ lại bị Nguyên Phong bắt lấy tay.
"Ngươi muốn đi, nửa chữ cũng không để lại cho ta," Nguyên Phong siết chặt tay y, nhìn thẳng y, "Chẳng lẽ tiễn một đoạn đường, ngươi cũng không chịu?"
Diệp Nghi Bân nghe ngữ khí hắn nhu hòa lại có phần nặng nề, bỗng nhiên trong lòng mềm nhũn. Không dám nhìn thẳng mắt hắn, đón tay hắn giẫm lên bàn đạp yên ngựa, trở mình cưỡi lên, ngồi phía trước Nguyên Phong.
Nguyên Phong đặt dây cương vào tay Diệp Nghi Bân, bản thân ôm vòng quanh hông y.
Diệp Nghi Bân mặc dù đã nghỉ ngơi hai đêm một ngày nhưng thân thể vẫn chưa khôi phục như bình thường, lúc này ngồi trên lưng ngựa, ít nhiều cảm thấy không khỏe. Nguyên Phong kề sát phía sau càng làm y không biết phải làm thế nào. Trong chớp mắt tay hắn đặt lên hông, y liền mẫn cảm mà cứng đờ.
—— y gần như hối hận ngay tức khắc.
Nhưng giờ không thể xuống ngựa lần nữa, chỉ có thể kiên trì, thúc ngựa ở trong rừng vô định tiến lên phía trước.
Cả người Nguyên Phong dán sát sau lưng, nhiệt độ cơ thể giao hòa, phía sau Diệp Nghi Bân rất nhanh bốc lên một mảng nhiệt. Y mất tự nhiên khẽ nghiêng người về phía trước, đang muốn nói đừng kề sát quá, Nguyên Phong đã cúi đầu hôn lên cổ y.
Da thịt lập tức nóng bỏng như bắt lửa. Người Diệp Nghi Bân run lên, mặt đỏ tới mang tai, trách mắng: "Nguyên Phong!"
Nguyên Phong hôn dọc theo bên gáy hướng lên, ngậm vành tai y. Người Diệp Nghi Bân chợt động, dây cương trong tay nghiêng một cái, ngựa đi lệch mấy bước.
Nhiệt ý bốc lên từ bên tai nhanh chóng lan tràn, cả người thoáng chốc đã tê rần; vừa muốn tránh khỏi hắn lại cảm giác hắn ôm chặt hơn, hơn nữa... Chỗ đó cũng thẳng tắp mà đâm trên người mình.
Diệp Nghi Bân cả kinh biến sắc. Ban ngày ban