Edit by An Nhiên
Diệp Nghi Bân mở mắt, đợi vầng sáng mờ mờ dần tan đi mới nhìn rõ cảnh vật trước mặt.
Gian phòng rộng rãi sáng sủa được bài trí trang nhã, song cửa sổ chạm hoa mở hướng ra ngoài, trúc tiêu thấp thoáng, lá cây ngân hạnh màu vàng nhạt đung đưa dưới trời xanh, một vài bông sen nở lớn.
Mà bản thân thì đang nằm trên chiếc giường lớn trong phòng, trên người phủ một chiếc chăn gấm màu tím nhạt.
Diệp Nghi Bân vô thức muốn ngồi dậy, nhưng chưa động được một phần cả người đã mềm nhũn xụi xuống. Cảm giác mỏi nhừ từ hạ thân dâng lên, eo hông như bị bẻ gãy; cả người mệt mỏi, nặng nề giống như không phải của mình, hơi dùng sức cũng không nổi.
Y nằm lại thả lỏng một hồi lâu mới nhớ tới chuyện phát sinh lúc trước. Vừa mới nhớ lại máu liền vọt lên mặt, nhắm mắt thật lâu.
Y thử giơ tay lên kiểm tra trên người. Quần áo khô ráo sạch sẽ, hình như đã được thay mới. Eo chân tuy rằng vô cùng bủn rủn, nhưng... chỗ kia cũng không nóng rát như lần đầu, chỉ cảm thấy căng trướng không khỏe.
Y đối với tình cảnh trước mắt không biết nên giải quyết như thế nào, có phần sốt ruột, chịu đựng xấu hổ mở mắt, lên tiếng hỏi: "... Có ai không?"
Ngoài cửa vẫn luôn có người trông coi, nghe tiếng nhẹ nhàng đẩy cửa vào, cười nói: "Diệp tiên sinh tỉnh rồi?" Là một cô nương trẻ tuổi, mặc đồ thị nữ.
Nàng cười dịu dàng nói: "Tiên sinh đợi một chút" Nói xong quay người đi khỏi, một lát sau lại trở về, trên tay bưng một chiếc khay, "Công tử phân phó nếu Diệp tiên sinh tỉnh thì trước tiên uống cái này."
Nàng đi tới đặt khay xuống, mở chung sứ trên khay ra, chợt nghe sau lưng có người nói: "Ngươi ra ngoài đi."
Nguyên Phong đứng ở cửa phòng. Hắn đã thay y phục sĩ tử, lúc này một thân cẩm y đai ngọc, trang phục công tử.
"Vâng." Thị nữ nhẹ nhàng lui ra.
Diệp Nghi Bân thấy hắn, nửa quẫn bách nửa phiền muộn, im lặng nhìn về phía khác, trong lúc nhất thời cảm thấy gian phòng này trở nên quá nhỏ.
Nguyên Phong ngồi vào mép giường nhìn y: "Khá hơn chút nào chưa?"
Diệp Nghi Bân không tiếp ánh mắt hắn."Nguyên Phong, ngươi... đúng là rất giỏi!"
"Là ta lỗ mãng, làm chậm trễ lộ trình của ngươi, " Nguyên Phong nói đến đây khẽ lộ ra tiếu ý, "Ta sẽ tạ lỗi với ngươi lần nữa."
Mặt Diệp Nghi Bân nóng lên thoáng đỏ, trầm mặt không lên tiếng.
Nguyên Phong nâng y dậy, để y dựa vào vai mình, bưng chung sứ dùng thìa đút cho y.
Diệp Nghi Bân vốn không chịu gần hắn, tiếc rằng toàn thân vô lực, đành phải mặc hắn làm. Đối với Nguyên Phong, trong lòng y vừa là kinh sợ vừa là xấu hổ, nhưng có thứ tình cảm vẫn đang âm thầm dần trở nên sâu đậm...
—— Nguyên Phong từ khi nhập trường cho tới giờ luôn lãnh đạm vô lễ với y, khinh thường không để mắt. Chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày bọn họ vậy mà ngồi kề bên nhau...
Đang xuất thần, y chưa kịp nhận ra đã một hơi uống hết thìa trong tay Nguyên Phong, vừa vào miệng liền nếm ra đây là tổ yến ninh đường phèn.
Nguyên Phong thấy y uống xong mà không phản kháng, tiếu ý lại càng sâu hơn, vừa múc thìa tiếp theo vừa nói: "Gia phụ gia mẫu nghe nói ngươi đại giá quang lâm, đêm nay đặc biệt thiết yến, không biết có thể vinh dự mời ngươi đến dự hay không?"
"Cái gì?" Diệp Nghi Bân ngừng ăn cả kinh.
"Kỳ thật buổi sáng bọn họ đã muốn gặp ngươi..." Lúc ấy phu thê Nguyên thị nghe nói Diệp tiên sinh đến hết sức vui mừng, nhưng lại bị Nguyên Phong ngăn lại, nói cơ thể y không khỏe, hai phu phụ liền không quấy rầy nữa, quyết định sẽ gặp ở thiết yến tối nay.
Diệp Nghi Bân hoảng hốt, sắc mặt cũng thay đổi, "Bọn họ tới rồi?"
Khi đó y còn bất tỉnh nhân sự, việc thất lễ không nói, ngộ nhỡ bọn họ thấy được chuyện gì...
Nguyên Phong mỉm cười, đút thìa thứ hai."Yên tâm, vẫn chưa tới... Chỉ có điều, hiện tại đã là giờ Thân canh ba, một canh nữa là tới bữa tối rồi."
Đã xế chiều? Mình vậy mà mê man mấy canh giờ... Diệp Nghi Bân không khỏi nhíu mày.
Nguyên Phong đút hết chung sứ xong cao giọng gọi ra ngoài cửa: "Mang vào."
Hai gia đinh áo đen khiêng một thùng tắm nước nóng tiến vào, hai thị nữ tức thì nâng một chồng khăn và một chồng quần áo tới. Bốn người đặt đồ xuống hành lễ xong lập tức đi ra ngoài, đóng cửa lại. Công tử xưa nay không thích có người bước vào phòng hắn, ngoại trừ quét dọn hằng ngày, tôi tớ luôn không được vào. Không chỉ tôi tớ, ngay cả lão gia và phu nhân cũng phải hỏi y một tiếng.
Diệp Nghi Bân vừa liếc mắt nhìn liền biết là cho mình dùng, thoáng trầm mặc, nhìn về phía Nguyên Phong, cảm thấy kỳ quái vì sao hắn vẫn chưa đi.
Nguyên Phong hơi nghiêng đầu, mở miệng: "Ngươi đi nổi không?"
Mặt Diệp Nghi Bân lập tức đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa giận dữ, cứng ngắc tại chỗ.
"Lúc ngươi chưa tỉnh đã lau sơ qua một lần rồi." Nguyên Phong nhìn y tiếp tục nói.
Diệp Nghi Bân lại càng đỏ mặt hơn nhưng không lên tiếng. Y đương nhiên biết Nguyên Phong đã đổi quần áo cho mình, nhưng một bên là mê man, một bên là tỉnh táo, sao có thể coi như nhau?
Nguyên Phong thấy y như vậy, suy nghĩ một chút, cầm một chiếc khăn lớn choàng lên cho y, thoát quần áo dưới lớp khăn. Sau đó ôm cả người cả khăn đặt vào trong thùng tắm.
Diệp Nghi Bân thấy hắn hiểu mình đang xấu hổ, trong lòng có chút cảm kích, đang muốn mở miệng nói cảm ơn lại nhớ ra hắn chính là kẻ làm mình rơi vào cảnh này, do dự mâu thuẫn một hồi, cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Nguyên Phong ngồi trở lại bên giường, tiện tay cầm một quyển sách trên kệ đọc.
Đây tuy là phòng ngủ nhưng trữ không ít sách vở. Diệp Nghi Bân nhìn lướt qua, đều là sách hay, bản thân đều đã đọc hết... Chợt có một quyển nhìn hết sức quen mắt, 《 Lâm Hiên tập 》.
Sách này được in ở trường hai năm trước, sưu tầm thơ tùy bút của sơn trưởng và các tiên sinh, mình cũng có mấy bài... Nhưng sách này chỉ in rồi lưu giữ trong thư viện, không giới thiệu hay phát cho các đệ tử, vì sao Nguyên Phong lại có?
Nhưng y cũng không nghĩ nhiều, tự mình tắm rửa sạch sẽ. Không phải nhà mình lại có người khác bên cạnh, y tắm rất cẩn trọng, tiếng nước gợn cũng rất nhẹ nhàng.
Nguyên Phong đọc sách, bỗng nhiên có chút bực bội; ép mình nhìn ra ngoài một hồi, cuối cùng đặt sách xuống, nói: "Tắm xong thì gọi ta." Xong đứng dậy đi ra ngoài.
Hắn đi ra ngoài rồi Diệp Nghi Bân thoải mái hơn nhiều, không còn mất tập trung mà chuyên tâm tắm rửa.
Tắm xong Diệp Nghi Bân cảm giác eo lưng không còn quá nhức mỏi như trước, vốn định tự mình mặc quần áo, nào ngờ tuy có thể vịn thùng đứng lên nhưng lại không vượt ra được. Thử ba bốn lượt đều không thành, không khỏi xấu hổ, căm tức Nguyên Phong.
Giận thì giận, nhưng tình trạng lúc này không thể không nhờ hắn giúp. Diệp Nghi Bân trầm mình trong nước đành phải nhẫn cảm giác quẫn bách, đỏ mặt nhỏ giọng gọi hắn một tiếng.
Nguyên Phong đi vào, giống như lúc nãy, cầm một chiếc khăn khác choàng cho y rồi mới ôm ra khỏi nước. Đặt y lên giường, kéo chăn lên rồi mới rút khăn đã thấm khô nước ra. Sau đó quay người đi.
Diệp Nghi Bân vất vả mặc xong quần áo. Bộ đồ này rất vừa, xem ra cũng không phải là của Nguyên Phong.
Nguyên Phong đợi y mặc đồ xong quay người lại lau tóc cho y. Lau một lúc lâu, tóc cũng đã sắp khô, Nguyên Phong như có điều suy nghĩ nhìn Diệp Nghi Bân: "Có một việc, chỉ sợ còn phải khổ ngươi một hồi."
Diệp Nghi Bân khó hiểu ngẩng đầu.
"Bôi thuốc."
Nhìn hộp thuốc mỡ trong tay Nguyên Phong, Diệp Nghi Bân vốn đang mờ mịt, lúc hiểu ra mặt chưa hết đỏ giờ lại càng đỏ hơn, nói không nên lời.
—— trên người mình đâu có bị thương? Nơi duy nhất có thể coi như cần dùng thuốc không phải là...chứ?
"Bôi thuốc, tốt cho cơ thể." Nguyên Phong khuyên nhủ.
Diệp Nghi Bân quẫn bách vô cùng."... Trong nhà ngươi còn có thứ này!"
Mặt Nguyên Phong xẹt một tia hồng, lập tức cười cười: "Vốn không có. Ngươi đến nên mới có."
Hắn mở nắp hộp, thuốc mỡ xanh trong óng ánh tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt. Diệp Nghi Bân nhìn cũng không dám nhìn, lưỡng lự không yên. Trong lòng hiểu nếu không bôi thuốc, đến chiều ở trước mặt vợ chồng Nguyên đại nhân, chỉ sợ đi cũng không đi nổi. Nhưng y không chịu để Nguyên Phong bôi thuốc cho mình, cũng không nói nên lời câu "Ta tự làm".
"Lúc ngươi chưa tỉnh đã bôi một lần rồi, " Nguyên Phong khẽ nói, "Chỉ là bôi thuốc thôi, ngươi nhắm mắt lại là được."
Diệp Nghi Bân mặt đỏ như lửa thiêu nhưng không phản đối.
Nguyên Phong ngồi ở mép giường đỡ y, kéo chăn lên che đến bên hông, tháo dây áo dưới chăn. Sau đó dùng ngón tay dính thuốc mỡ đưa vào trong chăn, duỗi vào trong tiết khố, sờ đến nơi tư mật kia, chậm rãi dò xét đi vào.
Ngón tay vừa vào bên trong lập tức bị siết lại, bao chặt ở đó, tiến lui đều không được.
Nét mặt Diệp Nghi Bân khỏi cần nhiều lời, thần sắc Nguyên Phong lại khó có thể hình dung, nhưng hắn chỉ ngừng ở đó, không tiếp tục đẩy vào.
Yên tĩnh một hồi thật lâu, không âm thanh phát ra, chỉ thoáng có tiếng thở dốc bên tai. Diệp Nghi Bân cố lấy dũng khí, miễn cưỡng thả lỏng. Cả người căng thẳng hơi buông lỏng, lựa cản siết ngón tay nhất thời yếu đi, Nguyên Phong từ từ tiến vào, nhẹ nhàng chuyển động ngón tay trong vách tường bôi thuốc.
Diệp Nghi Bân mặt như sắp chín, y mấp máy môi, cố gắng nhìn về phía khác, không chú ý đến cảm khác tê dại khách thường lan tràn dưới hạ thân, khắc chế chính mình không phát ra loại âm thanh không chịu nổi kia.
Nguyên Phong bôi mấy lần mới từ từ rút ngón tay ra, buộc dây áo lại cẩn thận.
Nhìn thần sắc Diệp Nghi Bân giống như hổ thẹn cực độ, lông mày nhíu chặt, ánh mắt hạ thấp, lộ ra vẻ khổ sở.
——y ở trước mặt Nguyên Phong, thật sự bộ dạng không thể chịu nổi nào cũng đã có.
Nguyên Phong sửng sốt, vuốt tóc trên lưng y, thận trọng chọn từ, "... Thật sự chịu khổ rồi."
Tiếp đó khẽ thở dài: "Làm ra sự tình này, rõ ràng nên chịu khổ phải là ta, còn cả phải nhận tội với ngươi nữa."
Thuốc kia đúng là thượng phẩm, mềm mịn, mát mà không lạnh, ngoại trừ cảm giác sưng đau, hạ thân đã dễ chịu hơn lúc trước. Diệp Nghi Bân gạt chăn muốn xuống giường, vừa chạm đất eo chân đã mềm nhũn, rốt cuộc vẫn không đi được.
Nguyên Phong nói: "Đừng nóng vội." Hắn đỡ y trở lại giường, nhẹ nhàng xoa bóp chân y.
Hắn mặc dù vụng về nhưng rất chăm chú, xoa bóp một hồi lâu, hai chân dần đỡ nhức mỏi, khí huyết lưu thông.
Làm xong hắn lại lấy gương lược giúp Diệp Nghi Bân chải tóc. Diệp Nghi Bân cầm lược nói: "Tránh ra, ta tự làm được."
Y nói lời này mặc dù không khách khí nhưng ngữ khí lại không giận, Nguyên Phong cười cười, lui lại một bước.
Sửa sang xong Nguyên Phong hỏi: "Còn chỗ nào khó chịu không?" Thấy y xấu hổ không đáp lại nhanh chóng nói, "Hay là đọc sách giải khuây một chút?"
Diệp Nghi Bân rốt cuộc cũng nhìn hắn, mở miệng: "Hằng ngày ngươi thường đọc sách gì?"
Nguyên Phong cười nói: "Bất kỳ. Có hứng thì đọc."
Diệp Nghi Bân thầm gật đầu. Đọc sách nếu đọc lướt qua thì thêm kiến thức thêm hiểu biết, phân biệt được sách hay sách kém, thiếu niên nếu chỉ biết một mực tập trung vào khoa cử, chỉ đọc sách để đi thi, vậy kiến thức sẽ bị bó hẹp.
Lúc này thị nữ ở ngoài cửa nói: "Công tử, tới giờ ăn rồi, lão gia và phu nhân đang đợi ở sảnh, mời khách quý vào."
Diệp Nghi Bân cảm thấy căng thẳng. Y không ngại gặp cha mẹ đệ tử, cũng không e sợ gặp người làm quan, thế nhưng... bây giờ gặp cha mẹ Nguyên Phong, trong lòng thoáng không được tự nhiên.
Y vội vàng đứng dậy, hai chân như nhũn ra nhưng vẫn đứng được. Nguyên Phong thấp giọng cười nói: "Nếu vẫn không được... Ta sẽ đỡ ngươi đi."
Diệp Nghi Bân buồn bực, không thèm nhìn hắn thử cất bước. Sau khi tắm rửa xong khí huyết lưu thông, kinh mạch giãn ra, lại thêm được xoa bóp nên đã phục hồi nhiều, tuy rằng bước đi vẫn