Đến qua chiều, Cố Hạ Mẫn cuối cùng cũng tỉnh lại, cổ họng có chút khô.
"Nước..."
"Mẫn Mẫn, em tỉnh rồi?"
Phong Hàn Thần thấy cô mở mắt vội buông sấp tài liệu xuống rót một ly nước đỡ cho cô uống.
"Em thấy trong người thế nào rồi?"
"Ưm, em ổn! Mà sao anh lại ở đây?"
"Em còn dám nói? Đã dặn không được bỏ bữa, cuối cùng cũng vẫn cứng đầu khó bảo. Em có biết anh lo thế nào lúc nghe tin em nhập viện hay không?"\- anh vừa lo vừa giận mắng.
"Em đã không sao rồi mà. Xin lỗi đã làm anh lo lắng."
Cố Hạ Mẫn biết anh lo cho mình như vậy cũng thấy có lỗi.
"Tạm thời sẽ để em ở nhà tĩnh dưỡng. Ngoan ngoãn ở nhà bồi bổ cho anh!"
"Công việc rất nhiều, không thể không có em. Em hứa sẽ chú ý ăn uống mà."\- cô biết anh còn giận nên xuống nước năn nỉ.
Cô là người của công việc, bảo cô không làm chi bằng kêu cô đi chết luôn đi.
"Em chính là con ma nhà họ hứa, không thể tin! Nếu một tuần này em ngoan ngoãn bồi bổ anh sẽ để em đi làm lại. Còn không, anh trực tiếp xa thải người!"
"Anh bắt nạt người quá đáng!"\- hết cách rồi, còn chiêu cuối này thôi.
Cố Hạ Mẫn làm ra vẻ tức giận.
"Em đừng bướng nữa được không? Anh chỉ là lo cho em mới muốn em nghỉ ngơi một thời gian. Em không biết anh lo thế nào lúc nghe em ngất xỉu trên đường đâu. Anh không muốn chuyện ngày hôm nay xảy ra thêm bất cứ lần nào nữa!"\- Phong Hàn Thần nắm tay cô khuyên nhủ nhẹ nhàng.
"Em biết anh lo cho em, nhưng em vẫn làm việc được mà. Em hứa nhất định sẽ nghe anh, ăn thật nhiều đồ bổ. Vậy nên anh đừng bắt em nghỉ một tuần được không?"\- cô làm nũng.
Biết Phong Hàn Thần cũng vì lo cho mình nên cô cũng không làm loạn nữa.
"Ít nhất cũng phải nghỉ ngơi đến đầu tuần sau, dù sao ngày mai cũng là thứ 6 rồi."
"Nhưng..."
"Không kì kèo nữa! Anh quyết rồi!"
Phong Hàn Thần quyết tâm không bị dụ nữa. Mới xơ xuất chút đã bị cô dụ dỗ mà thỏa hiệp, nguy hiểm!
"Em biết rồi."
Đợi Cố Hạ Mẫn truyền nước xong, Phong Hàn Thần đưa cô trở về nhà.
Cả đoạn đường ra xe anh nhất định bế cô chứ không để cô tự đi. Cố Hạ Mẫn cũng chỉ biết đem mặt dụi vào ngực anh trốn.
Cũng đâu phải tay chân có vấn đề, làm quá gì chứ?
Và cái tình trạng ấy hiển nhiên vẫn cứ tiếp tục khi về nhà.
Cố Hạ Mẫn được anh bế lên đến phòng thì mặt cũng sớm đỏ. Phong Hàn Thần không nhịn được liền chọc ghẹo:
"Mẫn Mẫn, em không ăn được cay!"
"Còn không phải anh cho cay quá sao?"\- cô lườm anh.
"Nếu em còn bị như vậy nữa khẳng định sẽ để em chân không thể chạm đất."
"Anh..."
Cố Hạ Mẫn chưa kịp