Hôm sau, Cố Hạ Mẫn tỉnh giấc rất sớm. Vừa mở mắt đã thấy bản thân mình nằm gọn trong lòng anh.
Phong Hàn Thần hôm qua giải quyết công việc đến gần sáng mới trở về phòng. Thấy cô ngủ ngon lành nên chỉ nhẹ leo lên giường nằm cạnh ôm cô tranh thủ chợp mắt.
Cố Hạ Mẫn nhìn thật kỹ gương mặt yêu mị kia.
Thật yên bình!
Người đàn ông trước mắt là người cô yêu cũng là người yêu cô. Chính là anh đã tình nguyện kéo cô ra khỏi quá khứ. Anh cũng là người dạy cô cách yêu một người như trước khi vết thương kia xuất hiện.
Nghĩ đến đây nơi khóe môi Cố Hạ Mẫn không tự chủ liền kéo lên một nụ cười hoàn mỹ.
"Anh biết anh rất đẹp."\- Phong Hàn Thần mắt vẫn nhắm nhưng lại như thấy rất rõ bộ dạng si tình của cô gái trong lòng nên trêu chọc.
"Tự luyến!"\- Cố Hạ Mẫn khẽ cười đánh vào ngực anh.
"Mẫn Mẫn, chào buổi sáng!"
Dường như tâm tình rất tốt, Phong Hàn Thần ôm cô chặt hơn, hôn lên tóc cô.
"Ừm. Chào buổi sáng, Thần."\- Cố Hạ Mẫn cũng rụi đầu vào ngực anh khẽ nói.
Không khí đang rất tốt thì cái điện thoại chết tiệt lại đổ chuông. Phong Hàn Thần cau mày cầm lấy điện thoại đang reo trên tủ cạnh giường.
Nhìn đến cái tên trên màn hình điện thoại, đầu anh nổi mấy vạch đen. Tôn Minh, tốt nhất nên là chuyện quan trọng không thì mạng cậu đem cho chó ăn đi là vừa.
Nhấn nút nghe, anh lạnh lùng:
"Nói!"
Bên này Tôn Minh bị hù dọa vì cái khí thế muốn giết người kia. Anh ta làm sai gì rồi sao? Sao mới sáng mà Boss nhà anh ta đã bị ai chọc thế không biết?
\(Tg: Ông chọc chứ ai vào đây nữa còn hỏi à?
TM: Tôi á? Tôi đã làm gì cơ?"
tg: Phá hoại chuyện tốt của Boss, tội đáng muôn chết."
TM: ơ???\)
"Boss.... tôi gọi là muốn nhắc ngài sáng nay bên Liramit sẽ tới ký hợp đồng.... ừm.... ngài không quên chứ?"\- Tôn Minh đánh liều thông báo lịch trình.
"Nửa tiếng."\- Phong Hàn Thần không đầu cũng chẳng đuôi quăng ra hai từ rồi trực tiếp cúp máy.
Bên này Tôn Minh khẽ trút một hơi rõ dài. Mới sáng đã bị ăn đạn, anh chỉ là làm tròn bổn phận trợ lý thôi mà.
Phong Hàn Thần quăng điện thoại vào một xó, ngồi dậy sốc nách cô ôm vào phòng tắm.
Cố Hạ Mẫn rất hợp tác, ôm cổ để anh ôm vào giúp cô vệ sinh cá nhân. Sau đó cả hai cùng xuống nhà ăn sáng.
Phong Hàn Thần vì không yên tâm mới bắt cô ngồi ăn trước mặt mình rồi uống thuốc xong xuôi mới có thể rời đi.
Cố Hạ Mẫn tiễn anh ra cửa, cô hơi kiễng chân chỉnh lại cổ áo và caravat cho anh.
Mà Phong Hàn Thần cũng ôm eo cô hưởng thụ sự chăm sóc này. Thật giống cảnh vợ nhỏ tiễn chồng đi làm.
Anh khẽ cười, không kiềm chế liền áp môi mỏng vào đôi môi đỏ hồng của cô. Cố Hạ Mẫn cũng rất thuận theo, ôm cổ anh nhiệt tình đáp trả.
Một lát sau Phong Hàn Thần mới luyến tiếc buông cô gái của mình ra.
Cố Hạ Mẫn mặt hơi đỏ đánh vào ngực anh.
"Háo sắc, anh sao lại toàn ngang nhiên làm chuyện xấu như này!"
Hở tí là hôn người ta, cũng không để ý xung quanh gì hết. Con người này da mặt rốt cuộc dày cỡ nào chứ?
"Chỉ với em."\- anh gảy cái mũi cao của cô cười.
"Thật sự không thể cho em